Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 821: Nhát Gan!

Mèo Tam Hoa ngừng lại một lát.
"Hơn nữa chúng ta là một nhóm, từ khi Tam Hoa nương nương quen ngươi, ta không còn ăn thịt chim én nữa, ngay cả những loại chim chóc khác cũng không ăn! Cũng rất ít khi lấy trứng chim ở trên cây ăn!"
"Ngươi..."
"Tại sao ngươi vẫn còn sợ?"
"Ngươi..."
"Ngươi nhát gan!"
"Trước đây ngươi từng ăn thịt chim én!"
"Mèo đương nhiên sẽ ăn thịt chim. Trừ khi là mèo đần không bắt được chim. Tam Hoa nương nương rất lợi hại."
Giọng nói của mèo Tam Hoa trong trẻo, êm tai.
"Trước kia ta lại không quen ngươi, nếu bắt được chim chắc chắn sẽ ăn, à, trừ con chim én làm tổ trên cửa miếu của Tam Hoa nương nương."
"Ngươi cũng giống như con người, không làm tổn thương tới chim én nhà mình à?"
"Không phải."
Tam Hoa nương nương thành thật nói.
"Là giữ lại để khi nào không có gì khác ăn mới ăn nó."
"..."
Mặc Tống Du vẫn nằm im trên giường, từ góc độ này của hắn hoàn toàn không thẻ nhìn thấy hình ảnh ngoài cửa sổ, càng không thể nhìn thấy chim én nhỏ trên cành cây ngoài cửa sổ, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm sợ hãi của chim én.
Chắc chắn nó đang rụt cổ lại, run lẩy bẩy.
"Khụ..."
Đạo nhân hắng giọng, rời giường.
Cuộc nói chuyện bên ngoài cửa sổ cũng lập tức dừng lại.
Sau đó, đạo sĩ lập tức ngồi dậy, mang giày vào, hình ảnh này liền lọt vào mắt của mèo Tam Hoa. Hắn thấy mèo Tam Hoa đang đứng trên bệ cửa sổ, quan sát chậu ớt, sau đó nó lại quay đầu sang nhìn hắn chằm chằm.
Lúc hai bên đối mắt với nhau, nó mới giống như đã nhận được tín hiệu, liền nói với đạo sĩ.
"Đạo sĩ, quả ớt ông trồng đã chín!"
"Biết rồi."
Đạo nhân nhìn hai con tiểu yêu một hồi, hắn nhếch miệng nhưng không nói gì cả, chỉ cất bước đi qua xem.
Quả ớt quả nhiên đã chín mọng.
Quả ớt trông cũng không tệ.
Đỏ thẫm như chiếc đèn lồng.
Hai năm trôi qua, đạo sĩ dường như đã hiểu biết đầy đủ về hạt giống quả ớt mà Yến Tiên mang về.
Tổng cộng có vài loại.
Một loại dài bằng ngón tay, khi phơi khô lên chỉ thơm mà không cay, thích hợp dùng làm đồ ăn. Một loại vừa thon, nhọn vừa cong, dài bằng ngón út, vừa cay vừa thơm. Một loại giống như chiếc đèn lồng đỏ, cay bình thường nhưng rất thơm. Một loại to bằng móng tay, giống như những viên trân châu nhỏ, cay nhiều nhưng không thơm. Một loại giống như ngọn đèn lồng nhỏ bằng hoàng ngọc, dáng vẻ đẹp mắt, tạm thời chưa tìm ra phương thức nấu ăn phù hợp.
Bình thường, Tống Du thích ăn loại đầu tiên và loại thứ hai.
Nếu muốn làm món om, phải kết hợp nhiều loại để sử dụng.
Một đêm chỉ có thể trồng được một cây, thời gian không đủ, có thể dùng pháp thuật khiến cho chúng nhanh chóng khô đi, nhưng đó là phương pháp bất đắc dĩ.
"Đa tạ Tam Hoa nương nương, cũng đa tạ Yến An."
Đạo sĩ biết bọn chúng đã canh giữ suốt một đêm, lúc đất khô còn tưới nước cho chúng, nhân tiện nói một tiếng tạ ơn, khiến cho hai con tiểu yêu đều vô cùng vui vẻ.
Hắn lại đưa tay lên gãi trán cho mèo Tam Hoa, gãi đến mức nó nheo mắt lại, lúc này hắn mới quay về phòng cầm cái khay ra, đặt những quả ớt đã chín ở trong chậu cây vào trong khay, sau đó mở cửa sổ ra quan sát xung quanh, tìm một nơi ánh nắng chiếu thẳng vào, đem cái khay lên phơi nguyên ngày.
Bận rộn một hồi, thực ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Bận rộn xong, hắn mới đi rửa mặt, lúc rửa mặt xong, Tam Hoa nương nương đã biến thành hình người, đi mua bánh màn thầu ở đối diện khách điếm về để ăn sáng.
Nhưng điều này khiến cho nó vô cùng bối rồi...
Biết rõ bánh hấp sẽ có giá rẻ hơn, thế nhưng nó vẫn mua màn thầu nhân thịt. Nó vừa muốn tiết kiệm tiền, cũng muốn cho đạo sĩ ăn thịt, tình thế vô cùng khó xử, tại sao bánh màn thầu nhân thịt lại không rẽ hơn bánh màn thầu không có thịt?
Dần dần tới buổi chiều.
Nhiệt độ không khí vẫn thấp như cũ, nhưng thời tiết lại rất tốt, vô cùng trong lành, mặt trời chói lóa khiến người ta mở mắt không ra.
Tiếng ầm ĩ truyền tới từ trà lâu bên cạnh.
Tống Du tới xem xét quả ớt mà mình đang phơi, thấy tiến độ cũng không tệ, nên không có ý định tiếp tục tăng tốc độ nữa, thế là hắn bèn gọi Tam Hoa nương nương tới, lại đi vào trà lâu.
Cuộc sống như vậy quả thực vô cùng nhàn nhã.
Buổi sáng cũng giống như vậy...
Đạo sĩ rãnh rỗi cả buổi sáng, không tu hành, cũng không có cảm ngộ, dường như không làm bất cứ chính sự nào cả, hắn chỉ ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa khách điếm, tắm nắng dưới ánh mặt trời mùa đông, vừa ôm mèo vừa quan sát người đi lại trên đường trong tòa thành nhỏ này dịp Tết đến, tâm trí trống rỗng, cũng mặc kệ thời gian di chuyển. Có thể đoán trước được, một khoảng thời gian tiếp theo có lẽ cũng đều như vậy.
Hai năm qua hắn quả thực vô cùng bận rộn, vội vàng trừ yêu, lại vội vàng lên đường, rất ít khi có thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ, sở dĩ hắn dừng ở tòa thành nhỏ này đương nhiên là để nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận