Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 539: Trường Hợp Quá Nhỉ

Tống Du đột nhiên quay đầu nhìn sang một góc phòng. Ánh mắt rời trên chiếc bình bằng gốm được đặt gần đó.
"..."
Tống Du lại nhìn sang Tam Hoa Miêu. Tam Hoa Miêu cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Một lúc sau—— tại một khu đất trống nào đó nằm ở thành Tây. Bé gái cầm một chiếc đèn lồng hình ngựa, đứng bất động ở ngay bên cạnh, soi sáng một khoảng trời cho đạo nhân.
Hình dạng của chiếc đèn lồng khá dị thuờng, ánh sáng phản chiếu cũng không đồng đều, nhưng bé gái lại thấy nó xinh đẹp không gì sánh bằng. Trước mặt nó là một đạo nhân đang ngồi xổm và đào đất. Toàn bộ đất đào được đều được cho vào chiếc bình gốm bên cạnh, không hiểu sao dưới đáy bình lại có thêm mấy cái lỗ nhỏ, chúng phân bố ngay ngắn và vừa vặn cứ như đã có ở đó từ trước vậy.
"Được rồi."
Đạo nhân ôm chiếc bình gốm trở về nhà.
Hắn chọn một hạt chắc nịch, vùi xuống đất, tưới nước kỹ càng rồi đặt ngay trước cửa, sau đó đạo nhân cất hết những hạt ớt còn lại rồi mang theo Tam Hoa Miêu lên lầu ngủ.
Đêm lạnh dài đằng đẵng, nhưng mặc cho gió bắc gào thét hạt ớt vẫn nảy mầm nhanh chóng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất dày, sinh trưởng trong môi trường không có ánh nắng.
Đến nửa đêm, nó đã trưởng thành thành một bụi cây, nở hoa, run rẩy trước gió đêm. Đến rạng sáng ngày hôm sau, lúc bình minh, cây ớt này đã kết quả, là những quả ớt nhỏ màu vàng, trông vô cùng tươi đẹp và tràn đầy sức sống, thấm đẫm sương sớm trông rất đẹp.
"Két..."
Đạo nhân mở cửa, ôm lấy bình ớt lên xem thử. Gần như cùng lúc đó, cánh cửa bên cạnh cũng mở ra. Ngô nữ hiệp bước ra khỏi cửa, quay lại nhìn hắn chằm chằm. Tống Du cũng dừng bước, quay đầu nhìn sang vị nữ hiệp nọ.
"Trùng hợp quá nhỉ."
"Hôm nay ngươi phải đi à?"
"Ta thu dọn đồ đạc một chút rồi mới rời đi."
Tống Du nói với nữ hiệp, đồng thời đưa nâng chậu ớt trên tay đến trước mặt nàng:
"Hôm qua ta tình cờ có được vài hạt giống, trông cũng khá thú vị, ta vốn định tặng cho nữ hiệp giữ lại làm kỷ niệm, không ngờ đúng lúc nữ hiệp vừa ra cửa, đỡ cho ta phải mang nó ra ngoài lần nữa."
"Đây là quả gì vậy? Trông cũng khá đẹp mắt."
"Quả ớt."
"Quả ớt ư? Nó là gì vậy?"
"Một loại lương thực, còn có thể dùng làm gia vị."
Tống Du nói thêm:
"Màu vàng là màu nguyên bản của loại quả này, có thể ăn nguyên quả không cần chế biến hoặc phơi khô rồi ăn, nó có vị cay nồng. Khi ăn quen rồi sẽ cảm thấy một hương vị khác. Nếu ăn không quen được thì để nhìn ngắm thôi cũng được."
"Quả ớt..."
"Mong nữ hiệp sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Đa tạ!"
Ngô nữ hiệp ôm bình gốm, không tiện chắp tay cảm tạ, nhưng cũng không quên trịnh trọng nói lời cảm ơn hắn.
Tống Du mỉm cười đáp lại rồi trở về phòng.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp từ lâu, ngoại trừ một đống quà chúc mừng năm mới do người khác tặng đặt dưới chân tường thì khung cảnh trong nhà gần như không khác gì so với mùa xuân năm ngoái. Một con ngựa màu đỏ sẫm đứng trong nhà, trên lưng đã chất đầy các bọc hành lý, Tống Du lại đi đến phòng bếp, lấy thịt muối, thịt ngâm tương và thịt khô treo trên xà nhà xuống, gói ghém tất cả những gì có thể mang đi và cất chúng trong túi. Nếu không thể mang đi thì nhờ hàng xóm bên cạnh giúp đỡ một việc nhỏ để tránh lãng phí thức ăn.
Cùng lúc đó Tam Hoa Miêu cũng đang kiểm kê đồ đạc của mình. Tống Du có một chiếc túi đựng quần áo riêng nên đương nhiên nó cũng có một chiếc túi hai đầu được chế tạo đặc biệt có thể nối với túi đựng chăn bông. Túi có hai đầu, một đầu dành cho quần áo và một tầng đựng đồ dùng lặt vặt của nó."
"Ta đã soạn đồ xong rồi."
Tống Du bỏ vật cuối cùng vào túi ống. Bé gái cũng vội vàng chạy từ bên ngoài vào, trên tay cầm vài thứ đồ bỏ vào túi hai đầu của mình.
"Tam Hoa Miêu cũng đã soạn đồ xong."
"Tam Hoa Miêu vừa mới cho cái gì vào túi thế?"
"..."
"Tam Hoa Miêu vừa mới bỏ cái gì vào túi vậy?"
"Chúng ta đi thôi."
"Được thôi."
Tống Du gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Nhưng Tam Hoa Miêu vừa mới cho cái gì vào túi vậy?"
Bé gái cau mày nhìn chằm chằm hắn, sau đó gãi đầu, rốt cuộc cảm thấy không trả lời sẽ không tốt, lúc này mới lên tiếng:
"Thịt muối. ."
"Loại thịt muối nào cơ?"
"..."
Bé gái không nói nữa, chỉ quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn bằng bằng đôi mắt sáng rực, một lúc sau mới nói:
"Ngươi không được ăn."
"..."
Tống Du trầm mặc hồi lâu. ...
Bầu trời u ám, gió thổi cuồng nộ trên không, trong chốc lát không thể phân biệt được lúc này đang là sáng sớm hay chiều tối.
"Thời tiết hôm nay không tốt lắm nhỉ."
Ngô nữ hiệp đứng ở cửa nói với hắn.
"Thời tiết như vậy cũng vừa phải."
Tống Du đã dắt con ngựa đỏ thẫm ra khỏi phòng, chờ đến khi Tam Hoa Miêu cũng bước ra, hắn đóng cửa lại, khóa lại, sau đó đưa chìa khóa cho Ngô nữ hiệp:
"Đa tạ nữ hiệp."
"Đa tạ ta vì chuyện gì?"
"Vì đã thu nhận chúng ta."
"Cũng không phải cho ngươi mướn mà không lấy tiền."
Ngô nữ hiệp nhận lấy chìa khóa, đút vào trong ngực, thở dài rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận