Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 927: Đan Dược Quý Giá

Tiểu nữ đồng cũng nhìn hắn chằm chằm.
Hai người giống như đang trao đổi ý kiến với nhau.
Không bao lâu sau, canh thịt dê đã nấu xong, đạo sĩ cho muối vào nếm thử, sau đó cho nó vào một cái nồi đất, sau đó hắn lập tức múc thì gà và thịt bò om từ một cái nồi khác ra, lấy cái giỏ được Vân Xuân Lâu tặng để gói đồ ăn vào ngày đầu tiên hắn hồi kinh rồi đặt thịt vào trong đó. Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, một người ôm nồi đất, một người cầm chiếc giỏ cùng đi ra ngoài, nhanh chóng đi về phía Hạc Tiên Lâu.
Hôm nay thời tiết lạnh lẽo, thậm chí trên trời còn thấp thoáng nhìn thấy tuyết rơi, tuy nhiên, người đi lại trên đường vẫn rất nhiều, lúc đạo sĩ và nữ đồng đi qua, không biết bao nhiêu người bị mùi thơm thổi tới hấp dẫn.
Đạo sĩ đi rất nhanh, tiểu nữ đồng cũng di chuyển đôi chân nhanh chóng.
Người ở Hạc Tiên Lâu càng đông đúc.
Bởi vì hôm nay là tiết Đông Chí, quan viên ở Đại Yến đều được nghỉ ngơi, cho nên hôm nay, đám người văn nhã có quyền thế nhất, tài giỏi nhất trong kinh thành đều được rảnh rỗi, đương nhiên bọn hắn muốn tới thăm Vãn Giang cô nương đang bị bệnh nặng.
Lúc Tống Du đi tới ngoài cửa, nhìn thấy không biết bao nhiêu quan lại quyền quý đang tụ tập ở bên trong, lúc này bọn hắn đều không mặc quan phục, vừa mới tắm xong, đổi thành y phục văn nhân thường mặc, tránh cho trở nên tục khí, ai nấy cũng đều mang theo lễ vật, không phải dược liệu trân quý, đan được quý giá thì cũng là rau quả hiếm lạ được chuyển từ phương Bắc xa xôi tới, dốc hết tấm lòng.
Trên gương mặt đám người không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
"Nghe nói sức khoẻ của Vãn Giang cô nương lại yếu đi..."
"Chẳng lẽ lại không phải, lần trước nghe Vãn Giang cô nương đánh đàn, vẫn là lúc đầu mùa đông, may mắn được nghe nửa bản nhạc ở dưới lầu, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai. Một tháng không biết vị thịt, chỉ cảm thấy nhạc tiên chẳng qua cũng chỉ như thế, lúc quay về còn nói khoát với mấy vị đồng liêu, haizz, chỉ hi vọng khúc nhạc này sẽ không bị ngừng lại."
"Ta đã rất lâu rồi không được nghe Vãn Giang cô nương đánh đàn, thật sự hoài niệm những ngày uống rượu nghe đàn lúc trước, lúc đó vốn chỉ cảm thấy bình thường, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là chốn thiên đình giữa nhân gian."
"Vãn Giang cô nương vẫn không tiếp khách à?"
"Mấy ngày trước có gặp mặt một lần, sắc mặt trắng bệch, ho rất nhiều, đi đường còn cần có thị nữ đỡ."
"Ông trời đố kỵ anh tài..."
"Một đồng môn của ta mới tòng quân ở phương Bắc gửi chút bạch ma thượng hạng tới, chỉ mong người hầu của Hạc Tiên Lâu có thể thay Vãn Giang cô nương nhận lấy."
"Ta cũng nhờ người mua ít lựu từ Phong Châu tới, tốn không ít công sức. Nghe nói Vãn Giang cô nương không ăn thức ăn mặn, bình thường chỉ ăn trái cây rau củ, haizz, chỉ mong nàng sớm ngày hồi phục, nếu như không có tiếng đang của nàng, ngày ở Trường Kinh cũng âm u đi mấy phần."
Đạo sĩ và nữ đồng vừa mới bước tới cửa, bèn không nhịn được dừng bước lại, nghe những lời nói này.
Nữ đồng nghiêng đầu, gương mặt vô cùng nghi ngờ.
Nếu không phải nó đang ôm nồi đất, không rãnh tay, lúc này chắc chắn nó đã bắt đầu vò đầu. ...
Tam Hoa nương nương đầu đầy nghi hoặc, lại nhìn về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ lại nhìn về phía hướng khác.
Vốn là bên ngoài Hạc Tiên Lâu, cho dù là trời mưa hẳn là cũng sẽ tụ tập không ít người, không phải người đàn giỏi, thì là người thích náo nhiệt, nhưng mà sau sư việc của công chúa, Vãn Giang cô nương cũng rất ít ở Hạc Tiên Lâu đánh đàn, hội ở phía dưới muốn nghe tiếng đàn muốn góp vui hoặc là muốn kết giao với quan to hiển quý tự nhiên liền ít đi.
Chỉ là ít, không phải không có.
Tống Du liền nhìn thấy một hình bóng có chút quen thuộc.
Là một vị nam nhân mặc thanh sam, so với trong trí nhớ, đã trải qua không ít nhọc nhằn, nhưng khuôn mặt quen thuộc ấy có thể nhận ra được.
Lúc trước lần đầu tiên hắn tới Hạc Tiên Lâu, gặp mặt đại yêu trên lầu, vừa mộ danh mà đến, cũng là được người nhờ vả uống rượu ở dưới lầu, đã có một người đến đáp lời, nhờ sự giúp đỡ của hắn, Tống Du mới biết được cách lên lầu hai như thế nào, để báo đáp, thì mời hắn uống rượu, lúc lên lầu, hắn còn giúp Tống Du để ý ô dù.
Hắn là một tên lang thang đang uống rượu và ngồi ăn.
Cũng là một kẻ si mê âm nhạc, nhưng lại không mua nổi rượu, không trả nổi những chi tiêu kếch xù ở Hạc Tiên Lâu.
Lúc này trên mặt hắn ưu sầu trải rộng.
Tống Du thì rơi vào hồi ức.
Người này dường như...
Họ Địch?
Cuộc nói chuyện của Trường Kinh Hiển Quý bốn tuần vẫn không ngừng.
"Chỉ hy vọng bọn ta có nhiều vị bằng hữu đến, không biết có tính là tri âm hay không, nhưng cũng là người đi theo ngưỡng mộ, Vãn Giang cô nương có thể lộ mặt một lần đi, để cho bọn ta xem một chút cũng tốt."
"Nếu Vãn Giang cô nương thật sự bệnh nặng, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, thời tiết giá lạnh, cũng miễn nhiễm phong hàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận