Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 850: Châu Chấu

"Nhiều châu chấu như vậy, không phải yêu ma thì chính là thần châu chấu, nếu không còn có thể là gì?"
"Năm ngoái cũng có à?"
"Năm nào cũng có đám châu chấu này, hàng năm, bọn chúng đều tới, có năm nào trốn thoát khỏi sự hành hạ của chúng đâu? Chúng ta vất vả suốt cả năm trồng trọt ở đây, chẳng phải chỉ có thể nhặt những thứ chúng để dư lại à."
Lão giả thở dài nói.
"Chỉ là mặc dù năm ngoái cũng có châu chấu, nhưng sau khi chúng ăn xong, ít nhiều gì cũng vẫn thừa lại một ít, nào giống như năm nay không hiểu tại sao lại có nhiều châu chấu như vậy? Năm nay đã trở thành nạn châu chấu, hơn phân nửa là do quỷ làm ra..."
"Thì ra là vậy."
Lão giả chỉ thấy phần hông vô cùng đau đớn, nhân lúc nghỉ ngơi nhiều hơn, hắn bèn lấy tay chống hông, đáp lời đạo sĩ.
"Tiên sinh từ đâu tới đây?"
"Tại hạ là người Dật Châu, vân du thiên hạ."
"Định đi nơi nào?"
"Vốn định tới Trường Kinh, nghe nói ở đây có yêu ma làm loạn bèn tới xem sao."
Lão giả nghe vậy lập tức hỏi hắn.
"Tiên sinh tới để trừ yêu à?"
"Có suy nghĩ như vậy."
Tống Du có sao nói vậy.
"Chỉ là bản lĩnh của tại hạ có hạn, chưa chắc có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng."
Lão giả nghe vậy lại thở dài một hơi.
"Haizz, một thời gian trước cũng có một tiên sinh dùng kiếm trừ yêu, cũng nói là tới trừ yêu, người đó rất hung dữ, phất kiếm một cái, có thể tạo thành gió lớn, gió thổi một cái, châu chấu khắp trời liền rơi hết xuống đất, chỉ là châu chấu ở trên trời quả thật rất nhiều, hắn bận rộn cả ngày, đám châu chấu quỷ này dường như đã ít hơn đôi chút, lại giống như chẳng ít được bao nhiêu, cũng chẳng có tác dụng gì."
"Ồ? Vậy bây giờ vị tiên sinh trừ yêu đó đang ở đâu?"
"Nghe nói đã đi rồi..."
"Như vậy à."
Tống Du vẫn đứng trên bờ ruộng, nói chuyện với lão giả mấy câu, hỏi hắn trong ruộng trồng những gì, trồng bao nhiêu mảnh đất, thu hoạch bao nhiêu, bị chôn vùi hết bao nhiêu, chỉ nghe thấy vô vàn khổ sở và bất đắc dĩ của người nông dân.
Bất cứ thời nào, nông dân đều là người vất vả nhất.
Thế mà lại có những người lâu ngày không làm việc nhà nông, không chỉ không biết nỗi khổ của người làm nông, còn nói rằng lúa gạo tự mọc lên ở trong ruộng.
Thật buồn cười.
"..."
Tống Du lắc đầu, cuối cùng hắn nói với lão giả.
"Đa tạ lão giả đã giải thích, cũng đành giúp lão giả một tay."
Nói xong, hắn phất tay ra, một trận cuồng phong bốc lên.
Tất cả châu chấu trong ruộng đều bị thổi tung lên, châu chấu ở trên trời cũng bị cuồng phong cuốn lấy, sau đó đồng loạt rơi xuống mặt đất, không thấy nhúc nhích.
Tống Du chắp tay từ biệt hắn, về lại con đường lớn.
Châu chấu bay loạn khắp trời.
Đám châu chấu này đã biến thành màu vàng sậm, sau khi tập hợp với nhau, chúng mới thành ra như vậy, đồng thời lúc này, chúng cũng trở nên càng thêm kích thích, hành động thống nhất, đồng loạt bay lên cao, lúc chúng tập hợp dày đặc nhất, chúng dường như mãnh liệt tông vào đạo sĩ và ngựa Tảo Hồng, tạo thành tiếng vang lộp bộp.
Lúc mới đầu, mèo Tam Hoa còn lộ đầu ra, không ngừng phun lửa ra đốt để bảo vệ con ngựa và đạo sĩ nhà mình, thế nhưng châu chấu thật sự quá nhiều, dù nó đã vô cùng mệt mỏi cũng vẫn không có bao nhiêu tác dụng, sau đó nó mới phát hiện ra, mặc dù số lượng châu chấu rất nhiều nhưng chúng không hề mang lại uy hiếp gì tới đạo sĩ và con ngựa, chỉ là rất phiền phức mà thôi, thế là nó đành từ bỏ, rúc đầu lại vào hầu bao, mắt không thấy, tâm không phiền.
"Haizz..."
Nhìn thấy châu chấu đầy trời, cho dù là đạo sĩ cũng không khỏi nhíu mày lại, cảm thấy bất đắc dĩ.
Quang Châu và Ngôn Châu, Việt Châu ở bên trên đều là nhưng nơi nạn châu chấu xảy ra nghiêm trọng, nghe nói trước đây nơi này cung phụng một vị thần châu chấu, tuy nhiên vị kia chỉ là tà thần địa phương, không phải chính thần. Nghe nói trước giờ nó vẫn luôn không an phận, mỗi năm đều làm loạn, gây hại hoa màu để thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình, nó cũng coi đây là một hình thức áp chế, kiếm chác hương hỏa. Lúc bây giờ, người dân địa phương nhìn thấy châu chấu đều không dám bắt giết, chỉ đành âm thầm chịu đựng.
Địa vị của thần châu chấu ngày càng lớn, khẩu vị cũng ngày càng nhiều, nạn châu chấu cũng ngày càng nghiêm trọng.
Sau này, quan tri châu tới nhậm chức cũng rất có khí phách, nhờ có hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trong biên cảnh đại Yến, cho dù là thần tiên hay yêu quỷ đều không dám chống lại quan phủ hay tùy ý làm loạn, trực tiếp tiêu diệt thần châu chấu này.
Sau đó, nơi này cũng đã yên ổn được rất nhiều năm.
Lần này, ngẫm lại có lẽ là thiên tai tự nhiên.
Thế nhưng châu chấu quả thực rất nhiều...
Tống Du nhíu mày lại...
Ngay lúc này, chim én đậu trên lưng ngựa âm thầm nhìn hắn, ánh mắt nó lấp lóe không ngừng, cuối cùng nó lấy hết dũng khí nói với đạo sĩ.
"Tiên sinh..."
"Ừ?"
"Ta có lẽ... có thể... có thể đối phó với nạn châu chấu..."
"Ngươi có kế gì hay?"
"Không dám nói là kế hay, chỉ là, chỉ là chim én vốn ăn côn trùng, chim én An Thanh chúng ta lại có bản lĩnh một biến thành một vạn..."
Tống Du nghe vậy mới nhớ ra.
Chim én An Thanh quả thực có bản lĩnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận