Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 638: Hưởng Thụ

Gió thổi ngọn lửa bay về một hướng.
Con ngựa đen được cột ở một cái cây khô phía xa xa, ngựa Tảo Hồng thì đứng cô độc ở một chỗ khác, hai con ngựa đều cúi đầu yên tĩnh gặm cỏ.
Đạo sĩ ngoảnh đầu nhìn chăm chú bên dưới.
Phía dưới là một đạo quan, cỏ dại mọc đầy,
Không biết đã bao lâu không có người lui tới.
Giọng nói của kiếm khách truyền tới từ bên cạnh.
"Đến một người cũng không có."
"Đúng vậy."
Bọn hắn đã đi trên con đường này cả nửa ngày, ít nhất cũng phải 40 dặm. Nhưng trừ lúc mới ra khỏi thành một đoạn, gặp được người đi đường ra, sau này quả thật không gặp bất cứ ai nữa. Tựa như đường đi về hướng này không có ai đi lui, cũng không có ai đi tới. Trời đất bao la mà trống trải, ánh vàng tràn ngập. Đứng ở bất cứ sườn núi nhỏ nào cũng đều có thể nhìn ra rất xa, rõ ràng, khắp trời đất này cũng chỉ có đám người bọn hắn.
Tạo nên một cảm giác vừa cô đơn vừa tự do.
Phía trước là một loạt tiếng sột soạt.
Kiếm khách lấy thịt dê mua ở trong thành ra, không cần dùng bất cứ thứ gì cả, bắt đầu xuyên thịt nướng ở trên lửa.
Tống Du cũng không suy nghĩ nữa, đi lên giúp đỡ.
Tiểu nữ đồng đã làm xong công việc của mình, vì vậy nó có thể ngồi bên cạnh đạo sĩ, nhìn đám người lớn bận rộn. Khi nào thấy mệt, nó còn nghiêng người sang tựa lên người đạo sĩ. Ngoài ra, nó cũng có rất nhiều thời gian làm chuyện của mình, nghĩ tới những điều nó muốn nghĩ.
Thịt dê tươi ngon, chất lượng, không cần ướp gia vị, chỉ nướng ở trên lửa. Thịt chín, mùi thịt tỏa ra bốn phía, không có chút mùi tanh nồng chút nào.
Tống Du lấy một cái bình gốm nhỏ ra.
Bên trong bình là bột ớt khô do hắn tự làm, còn cho thêm một ít hương liệu, tạo thành hương vị độc nhất vô nhị ở thời đại này. Đừng nói để ăn với thịt, cho dù chỉ hòa vào nước, lấy củi đun sôi lên ăn vẫn ngon. Đáng tiếc, mãi cho đến hiện tại, trên đời này cũng chỉ có hai người và một con mèo được thưởng thức hương vị này mà thôi.
Hắn tỉ mỉ rắc gia vị lên trên thịt nướng.
Thứ này rất quý giá, Tống Du chỉ trồng hai cây vào lúc giữa năm mà thôi, chỉ lãng phí một chút hắn cũng thấy đau lòng.
Hắn lại mở túi nhỏ mà Lưu quận trưởng tặng ra, giống như trong suy nghĩ của Tống Du, bên trong quả nhiên chỉ là một ít điểm tâm, lương khô, chỉ hai ngày là có thể ăn hết, cũng có thể mang theo dễ dàng, ngoài ra còn có một ít mứt quả hồng. Tống Du cầm mấy miếng điểm tâm lên chia cho kiếm khách một nửa, thứ này và thịt dê thơm ngào ngạt chính là bữa trưa của ngày hôm nay.
Đang trên đường mà vẫn có thể hưởng thụ như vậy, hắn thật sự cảm thấy hài lòng.
Tuy bây giờ đang là thời loạn, hắn lại thoải mái như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn thản nhiên không hề chột dạ, dù sao suốt chặng đường bọn hắn đều trừ yêu, cho nên cũng không đến mức cảm thấy hổ thẹn.
Ăn trưa xong, mỗi người lại ăn thêm một miếng mứt quả hồng.
Tam Hoa nương nương không ăn như thứ này, chỉ là nhìn thấy hai người sau khi ăn cơm đều có điểm tâm, nó cũng không chịu lạc loài.
Chỉ thấy tiểu nữ đồng đứng dậy bước đi thật nhanh, tìm kiếm một hồi bên trong túi ống, hình như nó lấy ra hai quả bóng nhỏ, sau đó lại quay về chỗ ngồi xuống. Tống Du lơ đãng quay đầu nhìn sang, là hai viên nhỏ hình tròn không lớn hơn ngón tay cái là bao, bên ngoài là một lớp vụn gỗ màu xám. Nhìn thoáng qua, hắn cũng không nhận ra đây là thứ gì. Mãi đến khi tiểu nữ đồng cầm hai viên tròn lên đập vào với nhau.
"Bốp..."
Nó lột lớp vụn gỗ màu xám bên ngoài ra, sau đó lại lột vỏ trứng ra, bên trong là hai quả trứng chim màu xanh lục gần ngả sang màu đen, là quả trứng muối xinh đẹp.
Ngay cả Tống Du cũng cảm thấy sững sờ. Hắn không biết nó học được cách làm thứ này từ khi nào, cũng không biết nó làm từ lúc nào, hắn chỉ biết bên trong hà bao của nó đựng rất nhiều đồ vật cá "miêu", đủ thứ thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có. Tuy nhiên, trước giờ Tam Hoa nương nương không bao giờ mở túi ống của Tống Du ra xem có gì bên trong, Tống Du đương nhiên cũng sẽ không nhìn xem bên trong hà bao của nó đựng thứ gì.
"?"
Tiểu nữ đồng phát hiện ra ánh mắt của hắn bèn ngẩng đầu lên, nó cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn một cái, giống như không hiểu tại sao hắn nhìn mình chằm chằm như vậy, nhưng nó cũng mặc kệ không hỏi tới. Lột vỏ trứng xong, nó lau vụn gỗ ở bên ngoài vài cái, sau đó bỏ một quả trứng chim vào trong miệng mình, nhai nhóp nhép.
Nó đưa một quả trứng khác cho đạo sĩ, đạo sĩ lắc đầu.
Sau đó nó lại đưa quả trứng cho kiếm khách, kiếm khách cũng uyển chuyển từ chối. Nó cũng không thèm để ý, bỏ quả trứng vào trong miệng mình.
Ngoài mặt, Tống Du không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất đắc ý.
Nó quả thực rất thông minh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận