Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1033: Mượn Ánh Sao

Nghiệp Sơn đã được xây lại, phảng phất giống như ban đầu.
Tống Du vẫn không quan tâm tới trận chiến kịch liệt ở phía sau, hắn cất bước đi tới Nghiệp Sơn ở đằng trước, tới vị trí trung tâm Nghiệp Sơn.
Cuộc chiến giữa hồ yêu và Đà Long đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Một bên sống một bên chết.
Đạo sĩ đã ở trong Nghiệp Sơn.
"Mượn 1 tia ánh sao."
Ánh sao đầy trời giống như thật sự được đưa tới đây, mông lung mờ ảo, soi sáng toàn bộ khung cảnh Nghiệp Sơn.
Một khung cảnh vô cùng hoang tàn, lộn xộn.
Tống Du có thể khôi phục Nghiệp Sơn trở về nguyên trạng, nhưng lại không thể khôi phục kiến trúc do âm quỷ xây dựng ở bên trong quỷ thành giống như ban đầu.
Nhưng hắn cũng không buồn để ý, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt suy ngẫm.
Tu hành quả nhiên bắt buộc phải xuống núi.
Xuống núi nhiều năm như vậy, ngoài việc đạo hạnh tăng lên, tu vi tiến bộ ra, Tống Du cũng ngày càng hiểu rõ hơn cái gọi là "thiên đạo". Bình thường, lúc leo núi, lúc tu hành, lúc hoảng hốt, lúc lỡ đãng buộc miệng khi trò chuyện với thế nhân, người tu hành thường nhắc tới "thiên đạo".
"Chỉ dẫn của thiên đạo..."
Theo Tống Du nhận thấy, thiên đạo vốn vô tình.
Không chỉ vô tình, nó còn không độc lập trong trần thế, không siêu thoát ra khỏi trời đất, nếu cho rằng nó là 1 vị thần linh ngồi trên mái vòm chưởng quản thiên địa là một chuyện hoàn toàn sai lầm.
Nó là linh vận của núi non, là tên ăn mày ở đầu đường, là vương công quý tộc, là muôn loài chim thú, là yêu ma thần quỷ, là do toàn bộ sinh linh có ý thức trên đời này cùng nhau tạo nên.
Ngươi có phần, ta cũng có phần.
Nó là ngươi, cũng là ta.
Thật ra, ở trước mặt ý chí thế giới, vốn không chú trọng nhân thần yêu quỷ, người và yêu là bình đẳng.
Vậy tại sao thiên hạ này lại là thiên hạ của nhân đạo?
Có thể chính là bởi vì bình đẳng.
Ở chỗ của ý chí thế giới không có pháp lực thần thông, không có chủng tộc nào là thiện hay ác, tất cả ý thức đều bình đẳng, tất cả đều hội tụ thành một dòng chảy đổ về thiên đạo. Thế nhưng trên thế gian này có ngàn vạn cây cỏ, chưa nói tới việc chúng có ý thức hay không, đa số chim thú đều là loại ngu dốt, trí tuệ không cao, dù có đắc đạo biến thành hình người, cũng có rất nhiều yêu quái tu hành trăm năm nhưng cũng chưa chắc có thể thông minh như phàm nhân.
Ý thức của con người mạnh mẽ, số lượng lại lớn, đương nhiên sẽ từ từ chiếm ưu thế hơn.
Không biết truyền nhân các đời của Phục Long Quan có phát hiện ra điều này hay không, tóm lại, từ sau khi Tống Du phát hiện được điểm này, rất nhiều nhận thức trước đó của hắn đã bị phá vỡ.
Mọi người thường nói, thần ma thời thượng cổ và tu sĩ nhân đạo sẽ từ từ biến mất, người trường sinh cũng sẽ không thể trường sinh nữa, đó chính là thiên mệnh.
Trong thiên hạ này liệu sẽ có 1 vị thần linh vĩ đại hơn tất cả, độc lập với tất cả sinh linh trong thiên hạ, không chế mọi sự vận hành trên thế gian này hay không?
Rõ ràng, thời đại kia hỗn loạn không hề tuân theo trình tự, những sinh linh sống trong trời đất mênh mông đấy đều phải chịu cảnh dầu sôi lửa bỏng, khổ không thể tả, từ lâu tất cả đã không thể chấp nhận được những tu sĩ nhân đạo chỉ cần một cái đưa tay nhấc chân liền có thể dời núi lấp đất, và những thần linh lúc vui lúc giận sẽ bắt người cầm quyền ở nhân gian dùng người sống để hiến tế, còn có cả những yêu ma quỷ quái tuỳ tiện ăn thịt người, lấy việc giết người làm niềm vui, từ lâu tất cả đã chán ghét sự thống trị và tra tấn của những đại năng trường sinh, đó là gửi gắm chung của tất cả sinh linh.
Lúc đa số sinh linh trên thế gian cảm thấy trời đất này cần được thay đổi, thiên đạo sẽ thay đổi.
Phục Long Quan chính là truyền thừa của địa thánh.
Không phải ai cũng có thể được gọi là thánh.
Trừ phi là nói năng vô căn cứ, nếu không cho dù là người có thần thông, pháp lực cao cường tới mấy cũng không thể được gọi là thánh.
Từ này không đại diện cho sức mạnh.
Mọi người thường nói Phục Long Quan được thiên đạo ưu ái, vì thế mới có thể lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới bây giờ, không chỉ không ngừng truyền thừa, mà mỗi thế hệ đều có thể giữ lại năng lực của đại năng thượng cổ.
Bọn hắn thật sự được thiên đạo ưu ái à?
Không lẽ đặc quyền và vinh hạnh đặc biệt này đến từ một "vị thần vĩ đại" độc lập với tất cả sinh linh trên thế gian à?
Thật ra địa thánh bắt nguồn từ mọi sinh linh trên thế gian.
Địa thánh có đức hạnh vô biên, tư tưởng được ảnh hưởng từ thiên hạ, lại có cống hiến vô cùng to lớn với văn minh và hàng vạn dân chúng trong thiên hạ, dâm chúng trong thiên hạ cho rằng hắn không giống với các đại tiên trường sinh hay những thần ma yêu quỷ khác, vì vậy những thay đổi của thiên đạo cũng chưa từng làm khó hắn. Thêm vào đó, các thế hệ truyền thừa của Phục Long Quan đều không cầu trường sinh, đều tạo phúc cho sinh linh trong thiên hạ, giữ vững bản tâm, vì thế mới có thể kéo dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận