Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 375: Hơn Một Ngàn Tiền

"Nữ hiệp thật tốt bụng."
Tống Du mỉm cười, cảm thấy rất thú vị.
Mấy ngày trước, người nói sẽ xách dao ra khỏi thành tìm người ta gây rối cũng là nàng, nói muốn làm thịt người ta cũng là nàng, trông dáng vẻ của nàng, nếu như nàng thật sự đi, có xảy ra xung đột, rất có khả năng nàng sẽ xuống tay giết người. Nhưng hôm nay, người nói tốt cho hắn trên công đường cũng là nàng, xem xét kỹ lưỡng, đây cũng là một điều rất thú vị.
"Không tốt bụng gì là, chỉ là lười để ý tới hắn mà thôi. Ta lại nhớ tới lúc ta vừa mới tới Trường Kinh, trong đầu ta cũng từng có suy nghĩ sai lầm như vậy, tùy ý nói hai câu, lại không tốn tiền."
"Năm đó nữ hiệp đã làm ra chuyện đó rồi?"
"Đương nhiên là chưa, chẳng qua thực sự đã từng nghĩ tới."
"Nghĩ tới là chuyện bình thường của con người."
"Hi hi chứng tỏ ta thông minh."
"..."
Tống Du lắc đầu, sau đó nói tiếp.
"Tiền thưởng lần này trả quá chậm."
"Không có cách nào, nếu như chúng ta có thể bắt quỷ lên trên công đường, thực sẽ có thể nhận được tiền ngay tại chỗ."
Ngô nữ hiệp thở ra một hơi, cũng không khỏi phàn nàn.
"Thực ra ta thấy cũng không cần thiết, chúng ta đều là người quen cũ cả, hôm nay lúc ta tới, vị quan huyện kia cũng nhận ra ta, chút tin tưởng với người quen thôi mà cũng không có."
"Phiền toái cho sự vất vả của nữ hiệp rồi."
"Không nói chuyện này nữa, tiền của người có đủ dùng trong một tháng không."
"Chắc là đủ."
"Vậy được rồi, đi đây."
Ngô nữ hiệp nói xong, quay người rời đi.
Quả thực vô cùng thẳng thắn.
Tống Du đứng lên tiễn khách, nhưng hắn cũng không di chuyển bước chân, đợi sau khi nàng rời đi, hắn mới đi lên lầu hai, lấy hết tất cả tiền Tam Hoa nương nương giấu trong hang chuột ra, đếm xem còn bao nhiêu tiền.
Nói ra, từ khi Tam Hoa nương nương đến đây, hàng xóm láng giềng bên cạnh cũng được hưởng phúc từ Tam Hoa nương nương, đặc biệt là từ sau khi nó bắt đầu giấu tiền ở trong hang chuột, vì sợ đám chuột sẽ trộm tiền của mình, nên cả nửa con đường bên cạnh đều trở thành cấm địa đối với bọn chuột, cũng vì thế mà mỗi buổi tối nó đều đi bắt chuột, dù phải đi một đoạn đường dài, nó cũng không ngại vất vả.
"Hơn một ngàn tiền..."
Hắn đã trả tiền thuê phòng tháng này, chẳng qua với giao tình hiện tại giữa hắn và nữ hiệp, sau này có kéo dài hơn cũng không sao.
Giá cả ở Trường Kinh rất đắt đỏ, sinh hoạt phí cao hơn nhiều so với Dật Đô, bản thân Tống Du cũng không làm nông, trong người hắn không có lương thực, không có thức ăn, cái gì cũng cần phải mua, hơn một ngàn tiền này có thể đủ tiêu trong một tháng, chỉ là hàng ngày cần phải thắt chặt chi tiêu xuống, ăn ít thịt lại.
Tuy nhiên, hơn một tháng này, có lẽ thỉnh thoảng cũng sẽ có người tới mời hắn đi trừ tà hàng quỷ, có thể cũng sẽ có người tới tìm Tam Hoa nương nương bắt chuột, như vậy cũng coi như kiếm thêm chút tiền vào tay, có thể cải thiện được cuộc sống.
Nghĩ tới nghĩ lui, đạo sĩ cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng hắn không hề lo lắng nữa, hắn đặt tiền lên trên bàn, xuống lầu đóng cửa lại, chuẩn bị đi về ngủ trưa một giấc.
Lúc quay về, hắn bỗng không thấy tiền ở trên bàn đâu nữa, ngược lại ở trong phòng lại có một cô bé mặc bộ xiêm y ba màu.
"Tam Hoa nương nương trở về rồi à."
"Trở về rồi!"
"Tiền ở trên bàn đâu?"
"Tam Hoa nương nương cất đi rồi."
Cô bé thành thật nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tại sao ông lại để tiền ở trên bàn? Rất có thể sẽ bị người ta trộm mất."
"Ban ngày ban mặt, nào dễ dàng bị người ta trộm đi như vậy."
"Ông phải tiêu ít tiền thôi, không thể dùng hết tiền được, ông lại không thể ăn thịt chuột, sẽ bị chết đói."
Cô bé lo lắng nhìn hắn.
"Biết rồi."
Trong lòng Tống Du cảm thấy buồn cười, nhưng hắn vẫn tiếp thu lời dạy dỗ của cô bé, tuy nhiên hắn quan sát tỉ mỉ cô bé một cái, bỗng nhiên nói.
"Hình như Tam Hoa nương nương đã cao hơn một chút."
"Cao hơn một chút rồi!"
"Ta cảm thấy như vậy."
"Thật à?"
Cô bé lập tức trở nên vui vẻ.
"Có lẽ vậy."
"Có lẽ?"
"Lúc trước chưa hề đo chiều cao cho Tam Hoa nương nương tuy nhiên bây giờ có thể đo thử một chút, chờ sau này Tam Hoa nương nương lại cao hơn là sẽ biết ngay."
Tống Du kéo cô bé tới chỗ vách tường, cô bé vô cùng nghe lời, dựa lưng vào tường, mặc kệ hắn khoa tay múa chân ở trên đầu mình, tròng mắt nó cố gắng hướng lên trên, muốn nhìn đỉnh đầu của mình.
Chờ đến lúc nó rời khỏi vách tường, trên bức tường gỗ đã có thêm một vết khắc.
"Đây là cái gì?"
"Tam Hoa nương nương hiện tại cao tới đâu."
"Cao như vậy à."
Cô bé nhìn chăm chú vào vết khắc kia.
"Chờ vài tháng sau chúng ta sẽ đo lại lần nữa, như vậy sẽ biết được Tam Hoa nương nương có phải đang cao lên không?"
"Tại sao Tam Hoa nương nương có thể cao lên được."
"Càng lớn sẽ càng cao."
"Nhưng Tam Hoa nương nương đã là một con mèo lớn rồi."
Cô bé không khỏi nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận