Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 792: Đạo Sĩ Và Ngựa

Mười mấy năm trước, sau khi chiến tranh qua đi, Việt Châu hầu như trống rỗng, dân chúng cũng không còn, đương nhiên cũng không có quan lại, đâu còn ai quản Trường Thương Môn nữa.
Nghe nói, mãi sau này, bởi vì ở phương Bắc, rất nhiều thân nhân của những người luyện võ giang hồ chết trong chiến tranh đều tới tìm Trường Thương Môn làm chỗ dựa. Những người ỷooi dạt khắp nói, không có chỗ đi kio, nếu ai muốn học võ đều sẽ lựa choin Trường Thương Môm đầu tiên. Sau khi hoic thành có thể thông qua Trường Thương Môn trực tiếp gí nhập Trấn Bắc Quân. Chỉ cần có bản lĩnh cao, ắt sẽ tiền đồ vô hạn.
Đang suy nghĩ, phía trước có máy người đàn ông cầm theo thương đi tới.
Đều là những cây thương Hồng Anh bằng gỗ thô sơ, có người tiện tay kéo theo, có người cầm ở trên tay, có người vác ở trên vai, đi loanh quanh rời rạc, không biết định làm gì, đi đâu, vừa đi vừa trò chuyện.
Nhìn thấy đạo sĩ, bọn hắn không khỏi cảm thấy mới lạ, quan sát đạo sĩ mấy lần, rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
Hiện tại, chiến tranh ở phương Bắc vừa mới ngừng lại, ở nơi này khó mà nhìn thấy người ngoài, huống chi còn là một đạo sĩ dắt theo một con ngựa không cần dây thừng. Ngoài ra còn có một con mèo thành thực đi theo hắn. Bọn hắn lại quan sát đạo sĩ lần nữa, mặc dù đạo bào của hắn đã cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ, mặc dù tuổi tác đạo sĩ còn trẻ, nhưng gương mặt bình tĩnh.
"Vị tiên sinh này..."
Có một người dừng bước lại, nhấc thương Hồng Anh lên hỏi.
"Có phải cũng là người luyện võ trong giang hồ từ nơi khác tới thăm hỏi Trường Thương Môn ta?"
Giọng điệu của hắn có sự tôn trọng thường thấy khi người Đại Yến cư xử với đạo sĩ.
"Không phải."
Tống Du cũng dừng lại ở ven đường, hắn quay người sang, chắp tay với đối phương.
"Tại hạ chỉ là một đạo sĩ đu vân du khắp nơi, lúc đi tới Ngôn Châu, ngẫu nhiên nhìn thấy không ít ống thư trên thảo nguyên, vốn là thư nhà của quân giữ thành gửi từ Liêu Tân Quan hoặc thành Viễn Trị tới, trong đó có không ít thư là của đệ tử Trường Thương Môn gửi đến Trường Thương Môn. Vừa hay tại hạ cũng định đi tới hướng này, bèn tiện tay đưa tới.
"Thư nhà, ống thư gì?"
"Lấy ra xem sao."
Nghe vậy, mọi người đều vây quanh hắn.
"Chính là cái này."
Đạo sĩ xoay người cho tay vào trong túi ống trên lưng ngựa Tảo Hồng, hắn tìm kiếm một lát rồi lấy hai ống trúc ra.
Hắn đưa cho người đàn ông vừa nãy nói chuyện đầu tiên.
Sau khi người đàn ông nhận lấy, hắn quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
"Ta không biết chữ..."
Sau đó hắn quay đầu nói với người phía sau.
"Các ngươi có ai biết chữ không?"
"Ta cũng không biết chữ..."
"Ta có biết mấy chữ, chỉ mấy chữ mà thôi."
"Mang về xem sao..."
Sau đó bọn hắn còn nói bằng tiếng địa phương nghe không hiểu.
Tống Du lấy lại ống trúc trong tay người đàn ông, nói với hắn.
"Trên này viết, Lưu Hồ Tử, Trường Thương Môn, núi Hoàng Sa, Vụ Quận, Việt Châu, còn có mười mấy ống trúc giống như vậy."
"Lưu Hồ Tử?"
"Có phải đây là tên của đường chủ tam đường không?"
"Đây không phải là tên của Lưu đường chủ ư?"
Đám người ngươi một câu, ta một câu, bọn hắn thảo luận mấy câu sau đó bắt đầu thương lượng.
Một lát sau, bọn hắn mới thảo luận xong kết quả, người đàn ông nói chuyện đầu tiên kia đưa Tống Du lên núi Hoàng Sa, những người còn lại tiếp tục đi lên phía trước.
Chim én nhẹ nhàng lướt qua trên không trung, đi theo đạo sĩ.
"Có con chim..."
"Đánh nó xuống đi."
"Mỗi ngày đều ăn đậu, chuột chũi và thỏ, lâu lắm rồi ta không được ăn thịt chim."
"Ta cũng vậy."
"Chim én bất tri bất giác bay lên cao hơn."...
Núi Hoàng Sa là một ngọn núi rất lớn, nhìn từ xa cơ hồ không nhìn thấy được cỏ cây, phía trên bề mặt xuất hiện rải rác vài cái cây đã khô héo, lởm chởm những gian nhà gỗ nhỏ tối đen như mực. Từ xa nhìn lại, quả thật đem đến cho người ta cảm giác đồ sộ khó hiểu.
Tống Du vừa đi vừa quan sát.
Hiện giờ số người còn ở trong cung môn tựa hồ cũng không nhiều. Trên đường hắn đi, rất nhiều gian phòng đều trống không, có phòng được khóa lại cẩn thận, có phòng chỉ là tùy tiện dùng chốt gỗ cắm chặt, xem ra cũng đã lâu không có người ra vào. Chốt gỗ sau khi gặp mưa bị ẩm mốc, để lộ ra vết nứt rất rõ ràng.
Hắn cứ vậy mà đi thẳng lên núi.
Dọc đường, hắn thấy được có người đang vất vả luyện võ, người thì múa kiếm, uy vũ sinh phong, người thì vất vả rèn luyện khí lực, người thì luyện khí lực bằng phương pháp khác, người thì tập trung lại cùng đối phương chiến đấu.
Có lúc có vị sư môn trưởng bối ở bên cạnh dạy dỗ, lúc gặp phải đám tiểu bối đùa giỡn bỡn cợt, sư môn cũng la hét đám tiểu bối đánh nhau ồn ào.
Không chỉ có đạo sĩ cảm thấy hứng thú, ngay cả Tam Hoa nương nương đi bên cạnh hắn cũng thường thường phải dừng lại, quay đầu nhìn không chớp mắt, nhìn họ chằm chằm. Cho đến khi nàng phát hiện đạo sĩ đã đi xa, hoặc là đạo sĩ gọi nàng, nàng mới luyến tiếc cất bước rời đi theo sau.
Dù sao nàng cũng là mèo, có lúc nhìn đến nhập thần, giật mình nhận ra đạo sĩ đã đi mất bóng, nàng không nhìn thấy hắn nữa, lúc này đành phải kinh hoảng nhìn khắp chung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận