Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 462: Mùi Trà Dễ Chịu

Đến cả cô bé cũng nhìn không chớp mắt.
Không lâu sau, phía trên chén trà đã có thêm một bức tranh rừng trúc, mặc dù bức tranh này được tạo nên từ những đường cong phác hoạ đơn giản, nhưng trông vô cùng sinh động.
Một chén trà khác cũng được làm theo giống như vậy.
"Mời dùng trà."
Chủ quán đứng lên hành lễ, sau đó bước từng bước nhỏ rời đi.
Chỉ là lúc rời đi, hắn lại quay đầu lại, nhìn Tam Hoa nương nương đang ngồi ở bên cạnh Tống Du một cái. Nhưng hắn không ngờ được rằng, đạo sĩ cũng quay đầu nhìn hắn một cái, bất thình lình như vậy khiến hắn không khỏi hốt hoảng, bèn quay người rời đi.
"Tam Hoa nương nương, mời dùng trà."
"Tại sao lại không dùng chén của Tam Hoa nương nương?"
"Tam Hoa nương nương cứ làm như vậy đi."
"Ồ..."
Cô bé cẩn thận bưng chén trà lên, nó nâng chén trà lên rất cao, gần như ngang với tầm mắt mình, nó mở to mắt ra, nhìn chằm chằm bức tranh còn đang lắc lư theo nước trà trong chén không chớp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Tam Hoa nương nương đừng để trà bắn ra ngoài."
"Không đâu."
"Đừng để bị bỏng."
"Cũng không đâu!"
"Ta cũng cảm thấy như vậy..."
Đạo sĩ gật đầu, sau đó hắn bưng chén trà lên uống một ngụm nhỏ.
Mùi trà quả nhiên dễ chịu, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lan tỏa khắp khoang miệng.
Tuy cách pha trà như vậy khác biệt không ít với cách pha trà của đời trước, nhưng cũng có khá nhiều điểm giống nhau. Ít ra, chén trà này không cho rất nhiều hương liệu vào để pha trà, vị trà tương đối thuần.
Chỉ đáng tiếc, trà đạo lúc này vẫn chưa phổ biến khắp cả nước, trên suốt hành trình của mình, hắn thấy rất nhiều nơi vẫn dùng cách pha trà bình thường.
"Ộc ộc ộc..."
Một âm thanh kỳ lạ truyền tới từ phía trước.
Hắn ngước mắt lên nhìn sang, cô bé ngồi ở phía đối diện cũng học theo hắn uống một ngụm trà, tuy nhiên, thứ nhất là do chén trà của nó được pha sau, thứ hai là lưỡi của loại mèo vốn đã mẫn cảm hơn con người, nói tóm lại, nó không đoán được độ nóng của chén trà, lập tức bị bỏng đến mức hít hà một hơi, ngụm trà kia bị nó đảo ở trong miệng không biết bao nhiêu vòng nhưng nó vẫn không nở nhổ ra.
"Ực."
Cuối cùng cũng nuốt xuống được.
Đạo sĩ nhìn sang phía nó.
"Làm sao vậy?"
"Bỏng."
"Mùi vị thế nào?"
"Không biết."
"Ăn miếng thịt khô đi."
Đạo sĩ lấy một miếng thịt khô ở trên bàn đưa cho nó.
"Nguội rồi uống sau."
"Ồ..."
Cô bé bèn cầm miếng thịt khô lên.
Đạo sĩ cũng xé một miếng bánh hoa quế.
Hắn không dám dùng lực để cầm bánh, lúc đưa vào miệng, miếng bánh liền vụn ra, lúc ăn còn phải dùng một tay để hứng bên cạnh. Lúc miếng bánh tiến vào trong miệng, vốn cho rằng cũng không ngon lắm, sau đó uống thêm một ngụm trà, vị trà và miếng bánh ngọt hòa quyện với nhau, tạo thành hương vị vô cùng nhẹ nhàng ở trong miệng, mùi trà và mùi bánh ngập tràn trong khoang miệng, len lỏi trong từng kẽ răng.
Một lúc sau, trà dần dần ấm xuống.
Có lẽ do thấy Tống Du uống trà say sưa ngon lành, Tam Hoa nương nương cuối cùng cũng bưng chén trà lên, đưa tới gần sau đó uống một ngụm.
Nó cũng học đạo sĩ bên cạnh mở miệng, phát ra tiếng.
"A-"
Lần này cuối cùng nó cũng có thể cảm nhận được mùi vị.
Sau đó, lông mày nó bỗng nhiên cau chặt, ánh mắt lấp loé, giống như đang nghi ngờ bản thân.
Nó đặt chén trà lại trên bàn, đờ đẫn quay đầu sang nhìn chằm chằm đạo sĩ ở bên cạnh, thấy đạo sĩ vẫn đang uống trà đến say mê như cũ, sự nghi ngờ trong mắt nó giống như càng tăng lên mấy phần, nó cảm thấy vấn đề là ở chỗ mình, thế là nó lại nâng chén trà lên lần nữa.
"Chậc... à..."
"?"
Nó lại nhìn sang đạo sĩ bên cạnh mình, nét nghi ngờ trên gương mặt của nó càng sâu, cuối cùng nó không nhịn được lại nâng chén lên lần nữa.
Đạo sĩ chỉ coi như không thấy hành động của nó.
Vừa lúc bên ngoài cũng đã có nắng.
Tống Du thỉnh thoảng lại quay đầu sang nhìn con mèo một cái, chủ quán đã đi sang một bàn khác, đang vừa nói chuyện với một nhóm nhân sĩ có vẻ như khá quen thuộc, vừa thể hiện trà nghệ của mình.
Hai cánh tay nhỏ bé của Tam Hoa nương nương bưng chén trà lên, vừa muốn uống lại vừa không muốn uống, nó ngoảnh đầu nhìn theo tầm mắt của đạo sĩ, nhỏ giọng nói.
"Người kia có hơi kỳ lạ."
"Không cần để ý nhiều."
Tống Du nhìn chủ quán thêm lần nữa, sau đó thu hồi tầm mắt.
Thực ra hắn cũng không có bản lĩnh chỉ nhìn một cái liền phát hiện ra yêu quỷ, thông thường phải nhờ vào sự trợ giúp của linh lực thanh minh, tuy nhiên, có một số loại yêu quái vốn đã khác với con người, không cần có bản lĩnh gì cũng có thể nhìn thấu được.
Giống như Tam Hoa nương nương.
Bề ngoài của Tam Hoa nương nương là một cô bé xinh đẹp, đáng yêu, tuy nhiên trông nó quá mức tinh xảo, làn da trắng nõn không nhiễm bụi trần càng dễ khiến cho người ta nghi ngờ. Cho dù cách ăn mặc của nó giống con người, bây giờ thông qua học tập, nó cũng đã biết chữ, biết làm toán đơn giản, nhưng chỉ cần một con bướm bay qua trước mặt nó, dáng vẻ của nó lập tức trở nên không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận