Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 59: Chia Đều

Một người mới tỉnh táo lại, vội vàng đỡ dậy.
"Làm phiền cả một ngày, nhờ đại sư chiêu đãi, ngài xứng đáng mà, bây giờ đã hài lòng rồi, Tống mỗ cũng nên về thôi."
Tống Du dừng một chút:
"Còn con mèo thì đại sư không cần lo, Tống mỗ đã bổ sung linh vận cho nó, cho dù có cao nhân tu vi không kém gì Tống mỗ tới, cũng không thể phát hiện nó từng là một khúc gỗ."
Khổng đại sư nghe vậy nhất thời sửng sốt một chút.
Tống Du chỉ cười một tiếng, lại chắp tay lần nữa:
"Cáo từ."
Cứ vậy mang theo mèo mà đi, không quay đầu lại.
Hôm qua mới đến, nay lại lên đường về, chuyến này tuy ngắn, nhưng lại là chuyến tuyệt vời nhất.
Nếu hỏi hay ở đâu, thì không thể nói.
Tống Du trầm ngâm cả quãng đường.
Suy xét câu hỏi của bản thân.
Đường tu hành có ngàn vạn ngã rẽ, dù đi đường nào cũng về một mục tiêu, cuối cùng cũng chỉ là nhìn ngó, chạm vào bản chất của thế giới này thôi. Giống như các đời quán chủ Phục Long Quan, thật ra thì ai cũng có bản lĩnh của riêng mình, thậm chí ngay cả phương pháp tu cũng mỗi người cũng không giống nhau, chỉ có điểm giống nhau chính là xuống núi.
Xuống núi là như thế nào?
Là xem danh sơn Đại Xuyên, là tìm kỳ nhân dị sự, là ăn uống vui đùa, là hàng yêu trừ ma, là nhìn non nước thái bình, là oán than đời người cay đắng, là nhìn ngắm thế giới. ...
Lúc đến Dật Đô trời đã tối.
Tống Du vào từ cửa thành bắc, trên đường ăn tô mì, đi ngang qua cửa hàng thịt heo, thấy còn lại chút đồ hỗn tạp, lại tốn ít tiền, mua cho Tam Hoa nương nương một miếng lá lách heo nhỏ. Món này người ở Dật Đô người không thích ăn lắm, bán được rất ít, nhưng Tam Hoa nương nương rất thích.
Trở lại tiểu viện, lại trắng đêm chưa ngủ.
Cũng không làm gì cả, trong lòng có chút cảm xúc mơ hồ, vì vậy ngồi khoanh chân dưới gốc cây mơ vàng, cảm nhận linh vận trời đất, suy nghĩ trong đầu suy nghĩ, nắm bắt những thứ hư vô mờ mịt.
Bất tri bất giác qua một đêm.
Lúc Tống Du mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ngẩng đầu nhìn trời, hơi ngưng lại.
"Thu phân rồi."
Phân ý là phân chia đều.
Lúc thu phân, độ dài ngày và đêm trên thế giới bằng nhau, âm dương khí cùng mạnh cùng yếu, linh vận trên thế gian cân đối, đạt tới độ cân bằng hoàn ảo, là thời tiết vô cùng huyền diệu.
Đêm qua Tống Du đã nắm bắt được sự tinh tế giữa trời và đất được, cũng nắm bắt được một linh vận cân đối huyền diệu.
Nghiêng đầu nhìn...
Chỉ thấy nằm cửa phòng, mèo Tam Hoa ngồi ở trước cửa, cũng không thấy có cảm xúc gì, nó chỉ nhìn chằm chằm hắn, không biết nhìn bao lâu, cũng không biết nó đang suy nghĩ gì.
Là đang nghi ngờ hành động của người ta sao?
"Tam Hoa nương nương."
Tống Du suy nghĩ, ngoắc tay phía nó.
Mèo Tam Hoa như hồi phục, đứng dậy, cúi xuống trên người, chổng mông lên, há miệng le lưỡi, duỗi người một cái thật dài, lúc này mới chậm rãi đi tới hướng hắn.
"Cái gì?"
Mèo Tam Hoa lười biếng hỏi, giọng rất dễ nghe.
"Tam Hoa nương nương đêm qua ngủ ngon giấc không?"
"Tam Hoa nương nương đêm qua không ngủ."
"Vì sao không ngủ?"
"Vì sao ngươi không ngủ?"
"Ta không muốn ngủ."
"Ta muốn xem lúc nào ngươi ngủ."
"Thì ra là như vậy."
Tống Du gật đầu cười, ngay sau đó mở tay ra, lòng bàn tay lập tức có một tia linh khí lơ lửng, là màu rơm vàng trong vắt, tựa như sao rơi, trong đó lại có vẻ huyền diệu, huyền diệu cực kỳ.
"Tam Hoa nương nương có nguyện ý hóa thành hình người?"
"Tam Hoa nương nương tu vi không đủ, vẫn không thể hóa người."
"Tam Hoa nương nương có từng tưởng tượng ra cảnh hóa người không?"
"Tam Hoa nương nương có nghĩ tới."
"Ta tặng Tam Hoa Nương nương một chút vận may, xin Tam Hoa Nương nương đừng từ chối, từ từ cảm nhận."
Tống Du tiện tay ngăn lại, linh vận trong tay như ánh sao rơi bay về phía con mèo Tam Hoa, ban ngày cũng có thể thấy rõ ràng. Nếu là ban đêm, chắc hẳn sẽ đẹp hơn mấy lần.
"Tam Hoa Nương nương không tránh..."
"Này! Chuyện gì xảy ra?"
"Là tự nó tránh mà!!"
Thấy con mèo Tam Hoa nhảy về phía trước, mà Lưu Tinh cũng chạy theo, không ngừng theo sát, cuối cùng xông tới điểm vào giữa mi tâm mèo.
Tống Du thì lộ vẻ mặt không biết làm sao. ...
Nếu yêu quái tinh linh muốn hóa hình, thì nhất định phải có đạo hạnh. Nhưng không phải chỉ cần đạo hạnh là được, có đủ đạo hạnh, cũng chưa chắc đã hóa hình thành công, mà còn phải cần một cơ hội, phải có tạo hóa.
Ngay cả chuyện chênh lệch giữa các yêu tinh cũng rất khó nói. Có yêu tinh có thể nhẹ nhàng bước qua ngạch cửa, chính bản thân yêu tinh đó cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Có yêu tinh phải trải qua muôn vàn khó khăn, tìm trái tìm phải, cũng không tìm được. Hay là ngay lúc yêu tinh muốn từ bỏ, chợt có một ngày bỗng nhiên lại hóa hình được. Những chuyện này Tống Du đã đọc được rất nhiều từ sách ở đạo quan.
Chuyện hóa hình không phải một sớm một chiều là có thể thành công được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận