Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 568: Kiếm Khách Áo Xám

Tráng hán mập đập một góc của chiếc chùy xuống.
Thanh đao kia toàn thân sáng như tuyết, khí thế như phá núi, xoẹt qua giữa không trung tạo nên những âm thanh vù vù, không khí giống như cũng bị bổ ra.
Chiếc chùy sắt càng mạnh mẽ hơn, người rối cường tráng dùng hết sức lực toàn thân nhấc nó lên, hắn vung thanh chùy tới, từng tiếng ồ ồ vang lên, nếu như đánh trúng lên người, chỉ sợ một chùy thôi cũng đủ để giã thành thịt vụn, đến mức có thể dùng tay nhồi đống thịt vụn thành từng viên nhỏ.
"Hừ..."
Kiếm khách áo xám vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn nhàn nhã cất bước, sau đó vung kiếm lên hất thanh đao của nam tử cao lớn ra. Sau đó hắn lại bước sang bên cạnh một bước, cơ thể hơi nghiêng, né tránh thiết chùy kim qua của tráng hán béo.
Đồng thời ngay lúc này, thanh kiếm trong tay kiếm khách cũng xoay như hoa.
Một kiếm quét qua, khí thế như sắt đá khó mà chống đỡ.
"Vù..."
Đầu của nam tử cao lớn rơi xuống đất.
Hai tay của tráng hán béo nâng chiếc chùy lên, xoay người sang vung chùy xuống.
Kiếm khách áo xám lười đến chẳng buồn khom lưng, hắn chỉ nhẹ nhàng lui về sau một bước, chiếc chùy vốn sẽ đánh nát đầu hắn đúng lúc vung tới từ bên cạnh.
"Vù..."
Chiếc chùy chuyển động tạo thành ngọn gió còn lạnh hơn cả sắt.
Kiếm khách áo xám dường như chỉ tùy ý tránh né, thực ra lúc hắn lui về phía sau, người rối cầm chiếc chùy cũng tiến lên phía trước, nhưng một chùy này vẫn không đánh trúng người hắn, điều này đã thể hiện khoảng cách rõ ràng cũng như sự tự tin tuyệt đối của kiếm khách.
Chùy sắt thế lớn, lực mạnh, khó mà chống đỡ, kiếm khách tuyệt thế cũng không dám giao thủ chính diện, nhưng mà binh khí trong thiên hạ cũng vậy, võ nghệ cũng thế, đều có được có mất. Sức mạnh khổng lồ được đổi lấy từ sự linh hoạt, một chùy này vung lên chắc chắn không thể thu lại và vung nhanh như đao kiếm. Người rối lại không có trí thông minh như người sống, đợi hắn kịp phản ứng, lúc hắn trở tay định thu hồi chiếc chùy lại, ánh kiếm đã đi tới trước mặt hắn.
Kiếm quang như tuyết, lại như sấm mùa xuân.
Thế của nó như sấm sét, vừa nhanh vừa mạnh, trong chớp mắt thanh kiếm đã đi tới phía trước, ẩn chứa sức mạnh của vạn quân.
"Xoẹt!"
Lại thêm một chiếc đầu người rơi xuống đất.
Nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Giống như buổi tối Kinh Trập ba năm trước, tà vật từ bên trong quan tài chui ra cũng chết một cách đơn giản dưới kiếm của kiếm khách như vậy.
Lúc đó, kiếm khách đã có phong phạm tuyệt thế, ba năm trôi qua, càng là xưa không bằng nay.
Quả nhiên, người thuyết thư trong thiên hạ nói không sai, ngẫu nhiên gặp gỡ trong giang hồ, có mấy ai dám nói mình có thể giữ mạng dưới kiếm của Thư Nhất Phàm? Hai người chết kia vốn là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, hết lần này tới lần khác lại gặp phải thiên hạ đệ nhất kiếm khách vẫn còn sống, thứ gọi là đao thương bất nhập, chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện cười.
"..."
Kiếm khách áo xám lắc đầu, lắc ống tay áo, động tác của hắn trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng sức lực lại vô cùng lớn, thân kiếm lắc lư đến mức dường như sắp thay đổi hình dáng, soạt một tiếng, trong chớp mắt, máu bẩn và thịt nát dính trên thanh kiếm được phủi hết sạch sẽ.
Đạo sĩ đào mộ vừa mới nắm một nắm cỏ khô, hằn còn chưa kịp phản ứng, liền trừng lớn hai mắt.
Hắn hoàn toàn không ngờ được, hai người rối của mình đều bị chặt đầu chỉ trong chớp mắt.
"Ngươi... ngươi là ai?"
"Thư Nhất Phàm."
Kiếm khách áo xám khom lưng cầm cây chùy sắt dưới đấy lên.
"Kinh lôi kiếm Thư Nhất Phàm!"
Đạo sĩ đào mộ rõ ràng đã từng nghe thấy danh tiếng của Thư Nhất Phàm, sau một hồi sợ hãi ngắn ngủi, hắn không nhịn được bất cười hai tiếng.
"Ha ha, ai mà ngờ được, thiên hạ đệ nhất kiếm nổi tiếng khắp giang hồ vậy mà lại đi làm tùy tung cho một đạo sĩ vân du tới từ Dật Châu, chuyện này mà truyền ra ngoài không sợ bị người khác xem như trò cười ư!"
"..."
Thư Nhất Phàm không trả lời, trong nháy mắt hắn liền ném chiếc chùy ra.
Cây thiết chùy kim qua cán dài được chế tạo đặc biệt, trông thì không lớn nhưng thực tế đến cả phần chuôi dài cũng được đúng bằng sắt đặc, ít nhất cũng phải năm 7,8 cân. Nhưng ở trên tay Thư Nhất Phàm, nó chỉ giống như một thanh gỗ, hắn phất tay một cái, lập tức ném chiếc chùy về phía đạo sĩ đào mộ, chỉ có tiếng ồ ồ do chiếc chùy phát ra lúc nó xoay tròn giữa không trung mới có thể chứng tỏ được sức nặng của nó.
Đạo sĩ đạo mộ biết không ít pháp thuật không sai, nhưng hắn lại không biết võ công, thấy cảnh này, hắn chỉ đành nhào sang bên trái, hốt hoảng né tránh.
Thế nhưng đêm khuya tối tăm, không còn ánh sáng, cách xa một chút sẽ không thể nhìn thấy rõ ràng, nên hắn không biết, hướng chiếc chùy kia lao tới là ở bên trái hắn.
Nếu không tránh sẽ không bị đụng trúng!
Vừa mới tránh, giống như tự đưa mình tới cửa!
Nói ra cũng buồn cười, cũng chính hắn là người thổi tắt ngọn nến trước ngôi mộ, vốn muốn nhân đêm tối để giành mấy phần lợi thế, nhưng lại không ngờ rằng, đêm tối này đã trở thành bùa đoạt mệnh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận