Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 84: To Gan

Tống Du cùng Tam Hoa nương nương đi đến miếu.
Vẫn như trước đây trên cửa đề hai câu đối.
Viết là:
Ngươi đi cầu danh lợi, hắn lại bói cát hung, tiếc thay ta không có lòng dạ, sao nảy ra được chủ kiến gì?
Điện cao ngăn mây khói, cột trụ chuông với đỉnh, nực cười người dâng bùn gỗ đó, lãng phí biết bao tiền bạc rồi.
Nghe La bổ đầu nói, trước đây hai câu đối trên cửa không phải như này, mà do có một ngày nhạc vương Thần Quân báo mộng đến, cho nên mới đổi thành như vậy. Từ đó có thể thấy, có lẽ Thần Quân đúng là người Dật Châu thật, ít nhất thì sự tao nhã chẳng để tâm đến cái gì là điều thường thấy trên người vùng Dật Châu
Một lớn một nhỏ bước vào miếu thần.
Bên trong là một vị Thần Quân, lưng hùm vai gấu, thần y bảy màu, vẻ mặt chính trực, dáng ngồi oai phong trên bệ thần, trừng mắt với những người đi vào.
Tam Hoa nương nương vừa bước vào, đôi mắt của pho tượng lóe sáng lên, khiến toàn thân Tam Hoa run lên vì kinh hãi, sau đó nó nhanh chóng dừng bước, nhìn Tống Du, trên gương mặt nhỏ lúng túng không biết phải làm sao.
May mà trong chốc lát ánh sáng đó lại tắt, hơn nữa cũng không mấy ai nhìn thấy.
"Có Thần Quân ở đây."
Tống Du xoa đầu Tam Hoa nương nương, bước tới thi lễ, xem như là bái kiến, sau đó thắp hương cung kính.
Đến miếu thắp hương là một thói quen của hắn, dù sao cũng không có việc để làm, chứ chẳng phải tôn kính thần linh trong miếu. Sư phụ thường nói hắn ỷ là tư chất tuyệt thế cùng một thân đạo hạnh nên không để thần linh trong mắt, có lẽ điều đó là đúng, nhưng bà ấy cũng thường nói người tu đạo cổ chân chính nên nhìn thần linh từ một góc độ khác, cho nên Tống Du không phải là bất kính thần linh mà chỉ là quan điểm không giống sự kính trọng của người thường.
Khói hương bay phảng phất, ngọn nến đung đưa.
Tống Du thắp hương xong, hắn xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên dừng lại, hắn nhìn tượng thần trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu thần ở đây, không biết ngài có có nhìn thấy bọn trộm ở bên ngoài không?"
Trong mắt tượng thần lại loé lên ánh sáng.
"To gan."
Tống Du sải bước đi ra ngoài, chỉ cảm thấy vui sướng trong lòng không kể hết.
Đây là chuyện vui nhất gần đây mà hắn từng làm.
Đi từng bước ra khỏi miếu, bầu trời càng tối dần.
Hội miếu về đêm không vắng vẻ như ban ngày, càng không biết có vô số tài tử giai nhân mang theo hoa đăng ra ngoài du ngoạn, ghé vào câu đố đèn ở dưới hiên. Mỹ nhân nhìn trộm tài tử, tài tử cũng nhìn trộm mỹ nhân, nếu duyên phận tốt hơn một chút thì sẽ là một giai thoại như Dịch An cư sĩ.
Tống Du chỉ lưu luyến khu chợ đồ ăn vặt.
Mấy xiên thịt nướng, một bát canh thịt cừu, thêm một quả hồng đỏ chín mọng, là kiểu miền Bắc bình thường khó mà được ăn, dù cho hương vị cũng không kém hơn đời sau. Đó là bữa tối hôm nay.
Tống Du thích loại cảm giác này.
Hắn thích loại cảm giác không kém hơn so với hậu thế.
"Thảo dược, hiệu quả tốt đây!"
"Sau khi uống người gầy có thể béo lên! Đi tiểu có thể cao tới tám trượng!"
"Mọi người muốn hỏi uống thế nào á? Có rượu ngâm rượu, không có rượu ngâm nước tiểu, nhai khan đều có tác dụng!"
Một nhóm người bị hắn thu hút, vây quanh đằng trước.
Tống Du lại mỉm cười.
Vị này vẫn chưa xong việc rồi. ...
"Đạo sĩ, hôm nay ngươi có vẻ rất vui."
"Đúng rồi đó."
"Không mua được ngựa, ngươi vui cái gì chứ?"
Tam Hoa nương nương nghiêng đầu ngước lên, nó nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tống Du, trông bộ dạng nhỏ bé đó nó vô cùng đáng yêu.
"Mặc dù không mua được ngựa nhưng trông rất náo nhiệt."
"Ngươi thích náo nhiệt."
"Có lúc thích."
"Mọi người khi nào thì mua ngựa?"
"Không vội không vội."
Một lớn một nhỏ đi tới sân trước hẻm Thiên Thủy, mới phát hiện ở cửa đã có hai người đợi.
Hai người mặc đạo y dày, trên tay dắt một con ngựa, họ là vị đạo trưởng Ứng Phong và Xuất Vân của Phúc Thanh Cung.
Tống Du thấy vậy vô cùng bất ngờ, hắn vội ra nghênh đón.
"Hai vị đạo trưởng, sao hai vị lại đến đây?"
"Bái kiến đạo huynh."
Hai người họ hít hơi lạnh, làm lễ với hắn.
Liếc nhìn cô bé bên cạnh, họ không khỏi hỏi:
"Đây là..."
"Tam Hoa nương nương."
"Đúng là Tam Hoa nương nương."
"Bái kiến Tam Hoa nương nương."
Hai người vội làm lễ với Tam Hoa nương nương, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Họ chỉ nghe câu chuyện về yêu tinh biến thành người từ các trưởng bối sư môn, giới hạn đạo hành của họ hơi thiển cận nên đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nó.
Tam Hoa nương nương cũng học đáp lễ lại.
Sau đó Ứng Phong nói:
"Sư tổ biết được đạo huynh muốn ngao du thiên hạ, lại thiếu một con la ngựa, hôm nay hội miếu miếu Nhạc Vương mở bán, đạo huynh tất nhiên sẽ đến tìm mua la ngựa. Nhưng dạo gần đây biên giới phía Bắc đang thiếu ngựa, sư tổ đoán huynh sẽ không chọn được con nào phù hợp, vừa hay chúng ta cũng phải tranh thủ đến chợ miếu mua một ít đồ, cũng có trao đổi với các vị đạo trưởng Dật Đô, lại đúng lúc lại có quen biết với vị khách hành hương trong cung, sư tổ bảo chúng ta dắt một con ngựa tồi đến cho huynh, chưa kể cho đạo huynh cưỡi nhưng thật tốt khi có thể chia sẻ một phần gánh nặng hành lý của đạo huynh trên chặng đường dài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận