Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 765: Căn Dặn

"Được!"
"Khoan đã..."
"Tiên sinh còn có điều gì căn dặn?"
"Thôi bỏ đi, không có gì, đi đi."
"Được!"
Chỉ thấy Tưởng Đại Đỗ không chút hoang mang tìm một cái giường, hắn dặn dò mấy câu sau đó nằm xuống.
Hắn đắp chăn lên, đôi mắt híp lại.
Sau đó hắn lập tức linh hồn xuất khiếu, cười hì hì chào hỏi đạo sĩ, còn làm tư thế định kéo tóc Trương quân sư.
Đạo sĩ bèn bắn một luồng linh lực ra, khiến cho thần hồn của tên mập kia run lên, ánh mắt hắn sáng lên, sau đó Tống Du lập tức chắp tay với hắn, bảo hắn yên tâm lên đường. ...
Hắn lại đi một chuyến tới doanh thương binh, sau khi rời đi, trời cũng đã sáng.
Tống Du dừng bước ở cửa một lát, hắn ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, liền nhìn thấy tường thành Viễn Trị cao ngất như ngọn núi. Một suy nghĩ chợt lóe lên, hắn bèn quay lại mượn một cái chén nhỏ rồi cất bước đi thẳng về phía tường thành.
Hắn dựa vào lỗ châu mai loang lỗ vết đao kiếm trên tường thành nhìn ra phía xa xa, đó là khu vực thảo nguyên trên núi, sương sớm dày đặc, mặt trời mọc ở hướng Đông, tia sáng đầu tiên cũng vừa chiếu xuống.
"..."
Tống Du hít sâu một hơi.
Dưới bầu không khí trong lành, hắn có thể cảm nhận được sinh cơ và linh vận của thảo nguyên, kèm theo đó là thấp thoáng mấy phần huyết khí sát khí của chiến trường.
Một tay đạo sĩ cầm chiếc chén nhỏ, một tay cầm thanh kiếm, hắn nhẹ nhàng phất tay một cái liền lấy được chút sương sớm của thảo nguyên.
Hắn bước xuống tường thành, về lại trong phòng, sau đó trải tờ giấy trắng ra, lấy thỏi mực ra nhờ Tam Hoa nương nương mài giúp, mực hoà tan vào sương sớm của thảo nguyên, như vậy những dòng chữ hắn viết xuống cũng mang theo mấy phần sức sống của thảo nguyên.
Lúc nãy, khi ở trong doanh trướng nơi các vị tướng quân dưỡng thương, Tống Du vốn định nhờ Tưởng tiên sinh giúp hắn hỏi thăm lão đạo ở nhà, những hắn bỗng đổi ý, với tính cách của lão đạo, một tiếng hỏi thăm nay cũng khó mà mang theo được, hơn nữa sau này dù thế nào Tưởng tiên sinh cũng phải mang chiếc rương đi tới đó, không bằng hắn viết một bức thư, đến lúc đó bỏ thư vào trong rương mang đi cùng luôn.
Thế là hắn cầm bút chấm mực, suy nghĩ kỹ càng.
Bức thư trước hắn viết là từ lúc còn ở Dật Đô, nhờ đạo sĩ của Phúc Thanh Quan mang đi, tính ra cũng đã 4,5 năm.
Quả thật là một thời gian rất dài.
Bây giờ nên bắt đầu kể từ đâu đây?
Có lẽ nên viết từ khi ở Dật Đô.
Rời khỏi Dật Đô tới Trường Kinh, không biết đã trải qua bao nhiêu chặng đường. Núi non ở An Thanh quả thực giống như bức tranh thuỷ mặc, hắn có gì thì kể nấy. Tuy nhiên, ngẫm lại có lẽ trước đây lão đạo cũng từng đi qua những con đường mà hắn đã đi, quan chủ của Tẩu Giao Quan vẫn còn nhớ tên của nàng, chấp niệm được trường sinh của lão Yến Tiên An Thanh ngàn năm đạo hạnh, đại hội thịnh điển trên sông Liễu Giang của người giang hồ ở phương Nam, tất cả đều là những cảnh tượng mà nàng đã nhìn thấy khi còn trẻ.
Từ Hủ Châu đi tới Bình Châu phải vượt qua mấy trăm dặm đường núi, sơn thần cũng đã từng gặp không ít vị tổ tiên của Phục Long Quan, nhưng lại chưa từng gặp nàng khi còn trẻ.
Hắn cũng cất bút kể về phong cảnh ở núi Vân Đỉnh, hồ Kính Đảo, còn cả chuyện hắn đã nhập đạo một đêm bằng một năm.
Tống Du cúi đầu xuống viết thư, viết rất nghiêm túc.
Cũng viết về Phù Vân Quan ở Cạnh Châu.
Sau đó, hắn lại kể về những chuyện ở Trường Kinh, mỗi người một phong thái khác nhau, những thế lực ngầm trong triều đình, Xà Tiên ở núi Bắc Khâm và Phù Dương sư tổ, thế lực của địa phủ.
Rời khỏi Trường Kinh, hắn một đường đi thẳng lên phía Bắc, không biết đã gặp được bao nhiêu yêu ma quỷ quái, đời sống của người dân vô cùng khó khăn.
Tống Du viết rất tỉ mỉ, dài dòng.
Nhưng nếu bảo hắn viết tóm tắt lại, hắn cảm thấy một chữ cũng không thể bỏ đi.
Dù sao hắn cũng đã xuống núi được 5 năm.
Đương nhiên trong lòng cũng có suy ngẫm, nhưng hắn cũng không nhiều lời, nói ra lại thành tự phụ, chỉ đành chia nhỏ thành ngàn vạn phần gửi gắm trong từng câu chữ.
Có lẽ bởi vì hắn viết quá nghiêm túc, nên hắn không hề chú ý tới mèo Tam Hoa đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt. Cũng có lẽ bởi vì hắn muốn để mèo Tam Hoa xem, mới cố ý mặc kệ. Mãi tới khi hắn dừng bút suy nghĩ, vô ý liếc nhìn nó một cái, lúc đó hắn mới nhớ ra, bèn nói cho Tam Hoa nương nương.
Mèo Tam Hoa lập tức nhìn càng thêm nghiêm túc.
Hắn lúc viết lúc nghỉ, lúc thì im lặng lúc thì suy nghĩ, lúc thì lặng yên đối mắt với con mèo, bất tri bất giác đã viết từ khi trời mới sáng tới buổi trưa, lại tốn thêm một buổi chiều, không biết đã dùng bao nhiêu tờ giấy.
Đợi đến khi đạo sĩ cất bút lông đi, cũng cất những tờ giấy đã phơi khô nét mực xong, hắn xếp lại những tờ giấy theo thứ tự, thì thấy mèo Tam Hoa đứng ở trên bàn, ngẩng cao đầu lên nhìn hắn chằm chằm, nhưng không nói lời nào, giống như chỉ nhìn theo bóng dáng và từng hành động của hắn, không biết nó đang suy nghĩ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận