Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 783: Cao Hơn Sơn Thần Một Chút

Chỉ thấy nó nhấc cao cánh tay đá bên phải lên, hung hăng đánh xuống một cái.
"Ầm..."
Một đấm đánh trúng giày của đạo sĩ.
"..."
Tống Du mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn xuống, có chút bất đắc dĩ, sau đó hắn nhìn sang Tam Hoa nương nương bên cạnh, mở miệng nói.
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương chỉ mới học được bốn tháng đã thỉnh được sơn thần, ngay cả rất nhiều tu sĩ thời thượng cổ cũng khó mà có được thiên phú như vậy. Đa số người cho dù có thiên phú tốt cũng phải tu luyện mấy năm mới làm được điều này."
Nghe vậy, con mèo lập tức chạy tới, ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ, sơn thần do nó triệu ra có chiều cao tương tự nó.
Ồ, còn không thể ngẩng đầu.
Vừa ngẩng đầu, nó còn cao hơn sơn thần một chút.
Chỉ nghe thấy nó nghiêm túc hỏi.
"Ông học trong bao lâu?"
Sơn thần ở bên cạnh thấy đạo sĩ không nhúc nhích, nó sững sờ một hồi, nhưng người thi thuật ở bên cạnh không gọi nó dừng lại, nó bèn đứng ở bên chân đạo sĩ, thỉnh thoảng lại vung tay đánh lên giày đạo sĩ.
"Cốc cốc cốc..."
"Tam Hoa nương nương hãy thu hồi pháp thuật đi."
"..."
Mèo Tam Hoa ngoảnh đầu sang, nhìn sơn thần nhỏ do đá cuội ở bờ sông tạo thành đang đứng bên cạnh mình, cũng là pháp thuật nó vất vả học tập suốt năm tháng mới làm được. Lần đầu tiên nó mời được sơn thần, trong lòng nó không nỡ, thế là nó lại ngoảnh đầu nhìn đạo sĩ, nghiêm túc nói.
"Ông bị đánh có đau không?"
"Đau."
"Vậy mời Sơn Thần bỏ qua cho hắn."
Vẫn là giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nặng nề đó.
Nó vừa nói xong, người đá tí hon lập tức thu tay lại không nhúc nhích.
Mèo Tam Hoa thấy vậy thì vô cùng hài lòng.
Nó càng nhìn càng cảm thấy người đá này uy vũ, lợi hại, càng nhìn càng thấy thích.
Chỉ là nó mới xem được một lát thì bỗng nhiên nhớ ra, nó lại quay đầu nhìn đạo sĩ chằm chằm, hỏi tiếp.
"Ông học trong bao lâu?"
"Tại sao Tam Hoa nương nương lại muốn so sánh với con người?"
"Ông học trong bao lâu?"
"Tam Hoa nương nương tốt nhất đừng nên hỏi."
"..."
Ánh mắt mèo Tam Hoa lấp lánh mấy cái, giống như nhận được một bài học nào đó từ kinh nghiệm trong quá khứ, nó vậy mà thật sự không hỏi nữa, mà quay sang nhìn sơn thần nhỏ của mình.
"Tại sao sơn thần của ta lại nhỏ như vậy?
"Mặc dù sơn thần của Tam Hoa nương nương nhỏ, nhưng nó lại vô cùng linh hoạt, có thể nghe hiểu tiếng người, điều này chứng tỏ Tam Hoa nương nương đã cảm ngộ rất tuyệt vời linh vận ở trên hòn đá. Đây chính là bước khó khăn nhất. Chỉ là bởi vì đạo hạnh của Tam Hoa nương nương còn thấp, pháp thuật chưa đủ thành thạo, dẫn đến không thể di chuyển cũng không thể tụ tập những hòn đá lớn, nên sơn thần mới nhỏ bé như vậy."
Tống Du chân thành nói.
"Tam Hoa nương nương chỉ cần tiếp tục tu hành, nỗ lực luyện tập, sau này người đá mà Tam Hoa nương nương triệu ra sẽ càng ngày càng lớn."
"Sơn thần đầu tiên mà ông triệu ra cũng nhỏ như vậy à?"
"..."
"Sơn thần đầu tiên mà ông triệu ra cũng nhỏ như vậy à?"
"To hơn một chút."
"To từng nào?"
"Một chút."
"Ồ..."
Mèo Tam Hoa hài lòng, lúc này nó mới nói tiếp.
"Vậy sau này, sơn thần mà Tam Hoa nương nương thỉnh được có to bằng của ông không?"
"Có thể."
"Có thể to hơn cả của ông không?"
"Có thể."
"Có thể to bằng ngọn núi không?"
"Theo lý thuyết vẫn có thể."
"Theo lý thuyết!"
"Thực ra, ta cũng không tinh thông thuật chỉ đá thành binh, nếu có một người có đạo hạnh tương đương hoặc cao hơn ta, lại chuyên về pháp thuật hệ thổ, trong đó lại tinh thông pháp chỉ đá thành binh, ngẫm lại cũng có thể triệu ra sơn thạch cự nhân còn to bằng một ngọn núi."
Tống Du nói với nó.
"Tuy nhiên, năng lực đó không gọi là chỉ đá thành binh nữa."
"Vậy gọi là gì?"
"Chỉ đá thành thần."
"Tam Hoa nương nương phải mất bao lâu mới có thể lợi hại như vậy?"
"Không biết."
"Tam Hoa nương nương phải mất bao lâu mới có thể lợi hại như ông?"
"Không biết."
"Ông không thông minh."
"Non nước mênh mông được hợp thành từ rất nhiều dòng chảy nhỏ, con đường dài ngàn dặm, chỉ cần bước đi sẽ có ngày tới nơi."
Tống Du nói với nó.
"Có lúc, khi đi đường xa, Tam Hoa nương nương không cần phải suy nghĩ việc mình đi mất bao lâu mới có thể tới nơi, chỉ cần nhìn rõ hướng đi và chú tâm tới con đường ở dưới chân là được. Đi từng bước một, đi một bước, đích đến sẽ càng gần thêm một bước."
"Nghe không hiểu-"
"Vậy ngươi cũng không thông minh."
"!"
Tam Hoa nương nương ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn chằm chằm, ngay sau đó, nó mới ngẩng đầu lên nhìn trời, xoay người lại bước đi, biến thành hình người đi nhặt củi rồi lại cầm cái nồi và thủy phân đao lên đi múc nước, nó còn không quên gọi sơn thần nhỏ mà mình triệu ra đi theo, đi sát bên cạnh để bảo vệ nó.
Chỉ là sơn thần nhỏ còn chưa đi theo nó được mấy bước, bởi vì pháp thuật vẫn chưa thành thạo, Tam Hoa nương nương vừa mới phân tâm, nó liền tan thành mấy mảnh ngay tại chỗ, một đống đá vụn rơi ra.
Mèo Tam Hoa ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ đành nhỏ giọng thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận