Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 820: Đón Gió

"Mèo cũng là hổ con!"
"Đúng vậy..."
Vẻ mặt Tam Hoa nương nương cứng lại, nó suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.
"Nhưng Tam Hoa nương nương không biết biến thành gió bay đi..."
"Đó chính là bản lĩnh thần thông của yêu quái, có thể lĩnh ngộ được hay không phải xem vào ngộ tính và cả vận may, không thể cưỡng cầu."
"Cũng không biết thổi gió lớn lên..."
"Đón gió lớn lên."
"Đón gió lớn lên!"
"Pháp thuật đó cũng không khó."
Đạo sĩ nói với nó.
"Đơn giản thì có thuật biến hóa, có thể biến lớn thu nhỏ, phức tạp thì có thuật thiên tượng địa, cũng có thể biến lớn, có tác dụng ngang nhau."
"Đạo sĩ có biết làm không?"
Mèo Tam Hoa lập tức nhìn chằm chằm đạo sĩ.
"Đạo sĩ không biết."
Tống Du mỉm cười nói với nó.
"Nhưng trong quan của ta có cất giữ sách tu luyện pháp thuật này. Nếu Tam Hoa nương nương muốn học, hơn 10 năm nửa, lúc về lại quan có thể mượn trong kho sách ra từ từ nghiên cứu, có rất nhiều thời gian để tu luyện."
"Ồ!"
Mèo Tam Hoa tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
"Quan chủ có cho Tam Hoa nương nương mượn không?"
"Quan chủ à..."
Nghe vậy, Tống Du liền ngừng lại một lát, sau đó hắn lắc đầu, cười nói với nó.
"Ta cũng không biết, đến lúc đó phải xem Tam Hoa nương nương có thể khiến cho quan chủ cảm thấy vui vẻ hay không."
Trong tươi cười lại có chút cô đơn... ...
"Vậy ông..."
Mèo Tam Hoa lại duỗi dài cổ, nhìn chằm chằm đống hương liệu đạo sĩ đặt trên bàn, nhìn tới nhìn lui.
"Mua nhiều hạt thóc và lúa mạch như vậy làm gì, còn cả vỏ cây và lá cây nữa, dùng để làm thứ bột đó à?"
"Dùng một ít để làm bột."
"Một ít - "
"Còn có một phần..."
"Còn có một phần!"
Gương mặt đạo sĩ hiện lên vẻ hồi tưởng, nói với nó.
"Sắp Tết rồi, nấu một nồi thịt om, vậy mới có không khí Tết."
"Thịt om!"
"Tết đến phải ăn thịt om."
"Tam Hoa nương nương đã ăn thịt om bao giờ chưa?"
"Sao mà ta biết được?"
"Tại sao ông lại không biết?"
"Ta không thông minh."
"Ông không..."
Mèo Tam Hoa nói được một nửa, không khỏi sững sờ.
Nó lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
Lúc này chợt nghe đạo sĩ nói.
"Tam Hoa nương nương từng ăn chưa, chỉ mình Tam Hoa nương nương mới biết được."
"Tam Hoa nương nương cũng không biết."
"Vậy thì tại sao?"
"Bởi vì..."
Mèo Tam Hoa nói được một nửa, lại không khỏi sững sờ.
Nó tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
"Soạt..."
Mèo Tam Hoa vội vàng hất đầu một cái, lắc đầu thành một vòng tròn, đến ngũ quan cũng thay đổi. Sau đó nó mới ngồi ngay ngắn lại đưa chân lên liếm, giống như quăng hết tất cả những chuyện vừa rồi đi, chuyện gì cũng chưa hề xảy ra. Sau đó, nó rất bình tĩnh trả lời lại đạo sĩ.
"Tam Hoa nương nương nhớ là chưa từng ăn."
"Có lẽ là chưa ăn bao giờ."
"Có lẽ!"
"Qua mấy ngày nữa sẽ được ăn."
"Qua mấy ngày nữa!"
"Đáng tiếc..."
Tống Du không khỏi nhớ tới lão đạo đoản mệnh kia.
Thực ra, thời đại này đã có hình thức ban đầu của món om.
Chỉ e từ hàng ngàn năm trước, người Dật Châu đã bắt đầu dùng muối và hoa tiêu để chế biến nước om, sau này, khẩu vị của người Dật Châu cũng thay đổi, thích ăn cay, vì thế mới có cách nói "điều phu ngũ vị". Tuy nhiên, bây giờ nó cũng chỉ mới manh nha, việc sử dụng gia vị cay để chế biến nước om vẫn chưa được hoàn thiện và phổ biến. Lúc Tống Du còn ở trong quan cũng đã từng làm thử, lão đạo nhà hắn cũng vô cùng tán thưởng. Tuy nhiên, lúc ấy, hắn chỉ mới nghiên cứu cách làm, thứ hai, những gia vị mà hắn mua được cũng chưa hoàn chỉnh, thứ ba chính là thiếu đi gia vị quan trọng nhất là vị cay, cho nên mới thiếu đi ý nghĩa.
Hắn vừa suy nghĩ, vừa lấy một cái bình gốm nhỏ trong túi ống ra, trước kia đây là bình gốm để đựng trà, có thể đảm bảo khô ráo và không bị lẫn lộn với các mùi hương khác. Hắn mở bình ra, bên trong đựng đầy ớt khô.
Tống Du cẩn thật lấy một quả ra, sau đó cắt ra lấy một cái hạt ở bên trong.
Hắn vừa định xoay người đi lấy chậu hoa, liền thấy mèo Tam Hoa đã biến thành dáng vẻ tiểu nữ đồng không biết từ lúc nào, nó dường như biết được ý định của hắn, hai tay nó cầm lấy chậu hoa đựng đầy đất, giơ cao lên đưa về phía hắn.
"Đa tạ Tam Hoa nương nương."
Tống Du nhận lấy chậu hoa đặt lên cửa sổ, lấy ngón tay nhẹ nhàng bới ra một cái hố đất nhỏ, sau đó bỏ hạt ớt vào, cẩn thận lấp đất lên lại.
Lúc hắn quay người lại, tiểu nữ đồng đã mang ấm nước tới, nâng cao lên đưa cho hắn.
Đồng thời nó vẫn nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.
"Đa tạ Tam Hoa nương nương."
"Không cần khách sáo."
Lúc này, tiểu nữ đồng mới ngồi lại chỗ cũ.
Thấy đạo sĩ đã tưới nước cho chậu hoa xong, nó mới về lại phòng cất ấm nước đi, tự giác rửa mặt đi ngủ.
Giống như Trường Kinh 2 năm trước, đêm nay cũng là một đêm giá rét, gió Bắc vẫn gào thét như xưa, quả ớt nhanh chóng nảy mầm, xuyên qua lớp đất, nhân buổi tối phát triển lên cao. Tới nửa đêm, nó đã lớn thành một cái cây, nở hoa, bị gió đêm thổi run rẩy. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời vừa sáng, cây ớt đã ra quả, nhưng không phải màu vàng mà là những quả ớt màu đỏ, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ.
Tống Du nằm ở trên giường ngủ yên lành một đêm, lúc hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nghe thấy giọng của hai tiểu yêu đang nói chuyện bên cửa sổ.
"Hình như đã chín rồi!"
"Đã chín rồi..."
"Tại sao ngươi cứ đậu trên ở cây mãi thế?"
"Không phải chim... chim đều đậu ở trên cây à?"
"Tại sao lúc nào ngươi cũng cách Tam Hoa nương nương xa như vậy?"
"Ta sợ mèo."
"Tam Hoa nương nương lại không ăn thịt yêu quái! Đạo sĩ nói, ăn thịt yêu quái cũng giống như ăn thịt người, không được ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận