Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 605: Tiêu Diệt Từng Con Một

Đạo sĩ cũng rất có kiên nhẫn, tiêu diệt từng con một.
Bất tri bất giác, tin đồn đã lan truyền khắp Hòa Châu.
Trong truyền thuyết, một đạo sĩ trẻ tuổi mang theo một con ngựa Tảo Hồng gầy lùn và một kiếm khách đi theo bảo vệ hắn. Có người nói hắn còn mang theo một con mèo Tam Hoa, có người nói không có. Có người nói kiếm khách kia chính là Kinh Lôi Kiếm Thư Nhất Phàm, có người nói hắn chính là ác nhân giang hồ đã từng được đạo sĩ cảm hóa.
Còn có lời đồn rằng, mỗi khi đạo sĩ đi tới nơi nào, cho dù là yêu ma làm loạn hay kẻ ác đều bị tiêu diệt.
Có lời đồn rằng kiếm thuật của kiếm khách rất cao cường, trường kiếm ra khỏi vỏ lóe lên như chớp, có năng lực chém yêu trừ quỷ, nếu gặp phải yêu quỷ có đạo hạnh không cao, kiếm khách liền giết chúng tựa như chỉ đang mài giũa kiếm đạo của mình.
Nếu là đạo hạnh cao, đạo sĩ sẽ tự mình ra tay.
Cho dù bản lĩnh của yêu ma có cao tới đâu, cũng không có cách nào chạy thoát.
Có lời đồn rằng đến cả ngựa Tảo Hồng cũng rất hiểu tính người, nó có thể đi tìm suối nước trên ngọn núi hoang vu, buổi tối đi đường, không cần dây cương vẫn luôn đi theo sát bên cạnh đạo sĩ.
Thậm chí dường như ngay cả mèo Tam Hoa kia cũng không bình thường...
Càng đi về phía Bắc, núi rừng càng ít, địa thế càng bằng phẳng.
Mãi cho đến thời điểm giữa hè tháng 5, tháng 6, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, rau dại, cỏ dại có thể ăn được ở trên đường càng lúc càng nhiều, có thể coi như niềm vui khi đi đường.
Kiếm khách lấy được một chiếc cung tên từ một vị quan huyện, nếu bọn hắn đi tới nơi nào không quá cằn cỗi, có thể săn bắt thú hoang. Tam Hoa nương nương cũng thường xuyên kiếm được vài thứ bên trong cánh rừng, bãi cỏ, đưa cho đạo sĩ và kiếm khách ăn.
Lúc này, khí lạnh đã dịu, nhưng không nóng bức như ở phương Nam, quả thực là khoảng thời gian thoải mái nhất ở nơi này.
Hòa Châu có 5 quận, 39 huyện, nhưng thực tế diện tích nơi này vẫn lớn hơn Bình Châu 6 quận 48 huyện.
Huyện cũng có huyện lớn huyện nhỏ, có huyện giàu huyện nghèo, có nơi bình yên, có nơi rối loạn.
Có một số huyện không có quá nhiều yêu quái, hoặc là chỉ toàn tiểu yêu, đoàn người chỉ mất 2,3 ngày đã có thể đi hết nơi đó, cộng thêm thời gian ăn uống nghỉ ngơi, đi dạo khắp nơi, cũng không quá vài ngày.
Có một vài huyện, hoặc là yêu ma trỗi dậy khắp nơi, hoặc là yêu ma đạo hạnh cao cường, hoặc có một số yêu ma rất khó tiêu diệt, vì vậy cũng tốn nhiều thời gian hơn. Ngắn thì hơn 10 ngày, dài thì cũng phải nửa tháng.
Đây quả là một hành trình dài dằng dặc.
Đoàn người đi từ đầu xuân tới giữa hè, lại đi từ giữa hè tới cuối thu, leo núi vượt nước, trải qua không biết bao nhiêu ngày trời quang, mưa gió. Nhìn thấy dân chúng khó khăn, cũng nhìn thấy người hiệp nghĩa, gặp được Lôi Công trừ yêu và buổi tối, cũng gặp được quan tham thừa cơ yêu ma làm loạn mà áp bức bóc lột dân chúng, cũng có bậc hiền nhân, dù thế gian loạn lạc, nhưng vẫn gắng sức chống đỡ một góc trời cho dân chúng dưới quyền cai trị của mình.
Những tu hành ngộ đạo trong đó, thật khó để diễn tả thành lời.
Cũng không biết đã giết được bao nhiêu yêu ma.
Tới mùa đông, Hòa Châu lại lạnh hơn ở phương Nam rất nhiều, gió bắc vừa thổi tới, lạnh đến thấu xương.
Đoàn người đều mặc quần áo dày hơn, đến cả mèo Tam Hoa thỉnh thoảng cũng sẽ được đạo sĩ mặc vào một chiếc áo nhỏ do hắn tự tay làm. Nó mặc áo choàng màu đen, đầu đội mũ trùm, trông cũng có phong phạm của cao miêu ẩn sĩ.
Thế nhưng lúc này, còn mèo hoàn toàn không rõ đoạn đường nó đã đi dài bao nhiêu, nó chỉ biết đi theo bên cạnh đạo sĩ, nơi nào cũng chẳng khác gì nhau.
Con mèo cũng không biết gió lạnh ở phương Bắc mệt nhọc tới nhường nào, dù sao nó sớm đã quen với gió mưa, còn có lớp lông chống lạnh. Thực tế, mỗi khi có gió thổi, cảm thấy không thoải mái, nó sẽ nhảy lên lưng con ngựa nhà mình, chui vào trong hà bao, gió ở bên ngoài có thổi ra sao cũng chẳng còn liên quan gì tới nó nữa, còn có thể ngủ một giấc ngon lành. Dù sao khi tới nơi, đạo sĩ cũng sẽ gọi nó dậy, khiến nó cảm thấy tràn ngập cảm giác an toàn.
Những chuyện này, có thể sau này nó sẽ biết được, nhưng đó là chuyện của sau này.
Bây giờ, nó chỉ rúc vào bên trong túi ống, ngủ một giấc say sưa.
Con ngựa lắc lư di chuyển, hầu bao cũng lắc lư theo, giống như một chiếc giường lung lay, khiến nó choàng tỉnh khỏi rất nhiều giấc mộng đẹp.
Lúc thì nó nằm mơ thấy mình há mồm phun lửa, tiêu diệt ác quỷ.
Lúc thì nằm mơ thấy đạo sĩ nhà mình đứng trên đỉnh núi vẫy tay, ngay lập tức, vạn tia sấm sét giáng xuống, chiếu sáng trời đất, tất cả yêu ma trên núi đều bị tiêu diệt.
Lúc thì nằm mơ thấy một thành nhỏ gặp phải tai ương, một đám người trông có vẻ sắp chết đói tới nơi bưng cỏ và trái cây lên ăn, liền tục nói cảm tạ, còn muốn đưa cho bọn họ ăn.
Lúc thì nằm mơ bọn nó đuổi theo yêu quái trong đêm mưa, cả người ướt đẫm, xen lẫn với tiếng mưa rơi tí tách là tiếng vó ngựa rền vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận