Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 827: Chươn 827: Tiểu Nữ Đồng

Tuy nhiên, không phải nơi này không náo nhiệt, chỉ là cách thức náo nhiệt không giống mà thôi.
Phải nhìn vào màn đêm ngoài kia, phải nghe thấy những âm thanh ồn ào, náo nhiệt ngoài kia mới nhận ra được.
Ở lại mấy ngày, Tống Du quả thấy cảm thấy thích nơi này.
"Phù..."
Có cơn gió lạnh thổi vào phòng.
Tống Du đóng cửa sổ lại quay người trở về phòng.
Trong phòng cũng thắp lồng đèn, một cái treo ở cửa ra vào, một cái treo ở đầu giường, đều do Tam Hoa nương nương tự mình thắp, trước bàn được thắp một ngọn đèn dầu, không cần dầu mà tự cháy, trên bàn có nửa bàn đồ ăn.
Tống Du tùy ý chặt thịt om thành khối hoặc từng lát, đựng trong chén thô, trông không quá đặc biệt, nhưng màu sắc và mùi thơm lại rất hấp dẫn, chủ quán cũng đặt thịt hầm, bì lạnh, cá sông chiên và viên đậu hũ do mình tự làm trong một cái chén lớn rồi đưa tới cho hắn, cách nấu cũng rất bình thường. Trong thời đại này, đa số địa phương đều không có hệ thống ẩm thực, chỉ là người ở đây cũng không hề bạc đãi hắn.
Một đĩa nhỏ thịt nạc sống, một con cá sống.
Trước bàn có hai bóng người đang ngồi.
Một tiểu nữ đồng đang ngồi ngay ngắn, quay đầu sang nhìn hắn, một thiếu niên tuấn mỹ, dáng vẻ khách sáo.
"..."
Tống Du cười, ngồi xuống cạnh bàn.
"Ăn đi."
"Meo!"
Tam Hoa nương nương cũng không hề khách sáo, nó đã thèm thuồng nối thịt om kia của đạo sĩ từ lâu, nó cũng lười cầm đũa, đưa tay cầm một miếng xương sườn lên. Theo thường lệ, nó ngửi trước một cái, sau đó mới đưa vào trong miệng.
Đạo sĩ mỉm cười nhìn nó.
"Tam Hoa nương nương ăn có thấy ngon không?"
"..."
Tiểu nữ đồng cúi đầu chuyên chú gặm thịt, tiếng ô ô khe khẽ phát ra từ trong miệng nó, coi như đã trả lời lại hắn, từ trước tới giờ, khi đang ăn, nó đều không hề nói chuyện.
Mãi đến khi gặm xong, một tay nó cầm khúc xương, nhai nuốt hết thịt trong miệng, nước ở trong miệng cũng được cẩn thận dọn sạch sẽ, chắc chắn không còn nước sót lại, sau đó nó cho luôn cả xương vào trong miệng nhai liên tục, không chỉ nuốt cả tủy xương và nước, đến xương vụn nó cũng nuốt hết vào bụng.
Một loạt hành động này của nó khiến thiếu niên chim én nhìn vào mà sợ hãi không thôi.
Lúc này, tiểu nữ đồng mới nghiêng đầu sang, đối mặt với đạo sĩ.
Dưới ánh đèn, đôi mắt của nó giống như đang phát sáng.
Tuy nhiên nó vẫn không lập tức trả lời, mà vẫn nhìn hắn chằm chằm, giống như đang suy nghĩ để trả lời cho thật chắc chắn, hoặc là đang sắp xếp lại lời nói, rất lâu sau nó mới mở miệng, nhưng nó lại hỏi ngược lại hắn.
"Tại sao ông không đổ nước thịt đã nấu xong đi?"
"Giữ lại lần sau nấu tiếp."
"Lần sau nấu tiếp!"
"Đúng vậy."
"Còn có thể để lần sau nấu tiếp à?"
"Đương nhiên."
Tống Du trả lời tới đây, sau đó hắn liền nhíu mày lại.
Trong lòng hắn lại có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, tiểu nữ đồng ngồi bên cạnh hắn bắt đầu suy nghĩ, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra, đầu của nó khẽ gật gù khó mà phát hiện thấy, tròng mắt nó cũng đang chuyển động, sau đó nó nhìn sang cái lò lửa nhỏ di động dùng để sưởi ấm và nấu nước đặt ở trong phòng, rồi lại lập tức nhìn qua túi ống đựng chiếc nồi.
"..."
Tống Du bất đắc dĩ cũng im lặng theo, hắn chỉ đành thở dài một hơi, gắp thịt cho nó.
"Tam Hoa nương nương ăn nhiều chút..."
Tiểu nữ đồng cúi đầu nhìn xuống chiếc chén của mình, dù nó vẫn đưa tay ra cầm, nhưng gương mặt lại nghiêm túc nói với hắn.
"Đạo sĩ ăn nhiều chút!"
Nó nghiêm túc, dáng vẻ như thể muốn để dành bụng, nửa đêm lại ăn.
"Haizz..."
Cho nên nói là mèo cũng được, tiểu hài tử cũng được, có đôi khi năng lực học tập, năng lực ra tay và năng lực tự gánh vác quá cao cũng chưa hẳn là một chuyện tốt, đặc biệt là một tiểu hài tử mạnh trên tất cả các phương diện này.
Sau khi cơm nước xong, hắn đốt lồng đèn ra ngoài dạo chơi, cảm nhận không khí đón tết của dân chúng trong một thị trấn nhỏ ở phương Bắc xa xôi. ...
Buổi tối hôm đó, nửa đêm.
Dân chúng sống ở gần khách điếm nơi này lại ngửi thấy mùi hương kỳ lạ giống như lúc ban ngày. Mặc dù mùi hương này không nồng nặc như lúc ban ngày, mùi thịt cũng không nồng như vậy, nhưng vẫn rất hấp dẫn.
Hai vợ chồng chủ khách điếm cũng bị mùi thơm này đánh thức.
Thê tử tỉnh dậy trước rồi lay trượng phu mình dậy, nói rằng đã ngửi thấy mùi thơm, Lúc đầu, chủ khách điếm còn thấy không kiên nhẫn, chỉ nói rằng lúc tối có một vị khách nấu thịt om, bởi vì vô cùng khắc ghi nên tối ngủ mới nằm mơ. Nhưng vừa mới nói xong, hắn cũng ngửi được mùi thơm như vậy, hắn bèn rời giường cầm đèn đi xem, bước đến nhà bếp lại không thấy bất cứ đâu vết gì của việc nhóm lửa cả. Hắn lên lầu quan sát, gian phòng của vị tiên sinh kia cũng rất yên lặng, tối đen như mực, hương thơm này cũng không truyền tới từ trong căn phòng của tiên sinh nọ, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận