Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 846: Tam Hoa Nương Nương Cũng Đồng Ý À?

Huyện Cập Nghiễm ở phía Bắc có trùng yêu làm loạn, bên đó cách nơi này 400 dặm, hổ yêu náo loạn huyện Kim Hà ở phía Tây thì cách nơi này 600,700 dặm. Phía Bắc gần còn phía Tây lại xa, nghe nói trùng yêu không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể ăn sạch hoa màu trong ruộng của một huyện, còn hổ yêu mặc dù hung dữ, ăn thịt người, nhưng không hung hãn, gấp gáp như trùng yêu. Phân tích điều này, có lẽ Thư Nhất Phàm sẽ đi phía Bắc trước.
Tuy nhiên nghe nói nạn châu chấu đã tràn lan, thực tế chưa chắc đã có yêu quái quấy phá, cũng có thể mọi người sợ hãi, không hiểu nguyên do nên mới đồn đại như vậy. Cộng thêm việc Kinh Lôi Kiếm Đạo có thể tiêu diệt hổ yêu dễ dàng hơn, trừ châu chấu yêu lại khó, cũng giống như lúc trước Lôi Bộ thần linh khó mà tiêu diệt chuột yêu ở huyện Lan Mặc. Mặc dù Thư Nhất Phàm đã dùng võ nhập đạo, cũng khó để một người một kiếm tiêu diệt toàn bộ châu chấu đầy trời, xét theo điểm này, có thể hắn sẽ đi phía Tây trước.
Tóm lại, Tống Du vẫn không hề học được bản lĩnh của Thiên Toán tổ sư, cũng không biết được Thư Nhất Phàm sẽ đi đâu trước, đi đâu sau.
Bây giờ, đã gần 10 ngày trôi qua, lại cũng không biết được hắn vẫn đang ở chỗ đầu tiên hay đã trừ yêu ở nơi đầu tiên, đã đi đến chỗ thứ hai.
"Tam Hoa nương nương không biết..."
Tiểu nữ đồng ngồi ở trên giường, thành thực trả lời hắn.
"Vậy..."
Tống Du suy nghĩ một lát rồi nói.
"Vậy chúng ta đi hướng Bắc trước đi."
"Đi hướng Bắc trước!"
"Tam Hoa nương nương cũng đồng ý rồi à?"
"Tam Hoa nương nương đi theo ông."
"Được."
Đạo sĩ đã quyết định xong, hắn cũng không bối rối nữa.
Thứ nhất, nạn châu chấu cấp thiết hơn hổ yêu, thứ hai đạo sĩ cũng định quay về Trường Kinh, vốn phải đi về phía Tây. Nếu đi về phía Bắc trước rồi mới đi về phía Tây, vừa hay có thể tiện đường đi qua một đoạn ngắn của Kinh Hoà Châu, vòng qua Ngang Châu rồi về lại Trường Kinh. Nếu như đi phía Tây trước rồi lại vòng về đây, sau đó mới đi lên phía Bắc thì sẽ phải vòng lại một chặng đường dài.
Nếu như không biết Thư Nhất Phàm đang ở đâu, vậy chỉ đành tuỳ duyên.
"Vẫn còn 2 ngày."
"Vẫn còn 2 ngày -"
"Tam Hoa nương nương nên đi ra ngoài nhiều hơn, nghe đám trẻ ngoài kia gọi ngươi là sư tỷ. Sau khi rời khỏi đây, chỉ e rất lâu sau này, Tam Hoa nương nương sẽ không có cơ hội được làm sư tỷ nữa."
"Đúng vậy."
Biểu cảm của tiểu nữ đồng lập tức trở nên nghiêm túc. ...
Tống Du nhìn sang tiểu nữ đồng, hắn mỉm cười nói.
"Tuy nhiên, tỷ tỷ của người khác cũng không thể gọi không."
"Ồ?"
Tiểu nữ đồng nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Huynh tỷ đều là xưng hô kính trọng với người lớn tuổi hơn, không chỉ thể hiện địa vị cao mà còn đại diện cho trách nhiệm. Nếu không bình đẳng thì sẽ ngang nhau."
Tống Du cúi đầu nói với nó.
"Tam Hoa nương nương là con mèo biết nói lý lẽ, nếu người khác đã cung kính gọi Tam Hoa nương nương là sư tỷ, khiến cho Tam Hoa nương nương vô cùng vui vẻ, vậy Tam Hoa nương nương cũng phải bỏ ra gì đó, để báo đáp công bằng."
"Tam Hoa nương nương nên làm gì?"
Tiểu nữ đồng mở to đôi mắt sáng rực ra nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập lòng ham học hỏi.
"Nghe nói trong thời gian này, những tiểu hài vào trong núi học nghệ cho dù không đến mức gia cảnh phú quý thì phần lớn đều là con nhà khá giả, ngẫm lại có lẽ cũng không thiếu thốn gì. Nhưng sơn môn của Thư đại hiệp vừa mới sáng lập, điều kiện trong núi không tốt, những tiểu hài này cũng phải sống vất vả ở trong núi."
Tống Du nói với nó.
"Hiện là là thời điểm hạ đi thu tới, rất nhiều quả dại ở trong núi đã chín, hương vị thơm ngon. Tam Hoa nương nương có thể hái chút trái cây thưởng cho các sư đệ sư muội, ngẫm lại nếu những tiểu hài này nhận được phần thưởng của Tam Hoa nương nương cũng sẽ cảm thấy vui vẻ."
"Thưởng!"
"Cũng có thể nói là tặng quà."
"Trái cây!"
"Đúng vậy."
Tống Du cũng nghiêng đầu suy nghĩ, nhếch khóe miệng cười nói.
"Có lẽ chuột và sâu cũng được."
"Tam Hoa nương nương biết rồi!"
"Tam Hoa nương nương đi đi."
"Tam Hoa nương nương đi đây!"
Tiểu nữ đồng đang ngồi thành cái kén trên giường lập tức lao xuống giường, quay đầu lại nhìn đạo sĩ nhà mình một cái, rồi chạy ra ngoài.
Cơ hội khó có được, thời gian có hạn, không thể chậm trễ.
Tống Du tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường, nhìn mây và sương mù cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ.
Mấy ngày sống ở trong núi này cũng không phải không có thu hoạch gì. Trừ linh vận, phong cảnh trên núi Vụ Sơn, mỹ thực địa phương đặc sản của Quang Châu ra, hắn cũng hiểu thêm vài phần về nỗi vất vả của các đệ tử luyện võ và môn phái giang hồ.
Giống như Kinh Lôi Kiếm Phái do Thư đại hiệp lập nên này.
Đệ tử trong môn đại khái được chia thành hai nhóm, đại diện cho hai hướng phát triển khác nhau của môn phái.
Nhóm đầu tiên là đệ tử thu lệ phí giống như võ quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận