Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 348: Tiếp Diễn Được Bao Lâu

Đạo sĩ đang rửa trái du ở trong nhà bếp.
Hắn rất kiên nhẫn, cũng đang rảnh rỗi, nên mỗi quả du trong tay hắn đều được rửa rất sạch sẽ, sau khi rửa xong, hắn bày quả vào trong thùng.
Mèo nhỏ đang chơi với món đồ chơi mới của nó ở bên ngoài.
Nó tung một quả cầu vải lên bằng móng vuốt của mình, tưởng chừng như chỉ là một cú tung nhẹ nhàng, thế nhưng quả cầu vải đã nhanh chóng bay ra, sau đó nó vội vàng đuổi theo quả cầu, hoặc dùng một chiếc móng khác ngăn quả bóng lại giữa đường. Nó chơi một cách rất nghiêm túc, giống như sa vào bên trong niềm vui đơn giản này, không thể kiềm chế được.
Đạo sĩ thỉnh thoảng lại xoay đầu lại nhìn nó.
Căn lầu không lớn lắm, nhà bếp và nhà chính nối liền nhau, lúc rửa rau, hắn chỉ cần nhìn qua cửa phòng bếp, hơi lui người ra sau một chút sẽ có thể nhìn thấy nó.
Tống Du giống như nhìn thấy chính mình lúc còn nhỏ...
Những năm đầu lúc mới tới đạo quan, hắn vẫn còn rất nhỏ, sư phụ cũng thường bận rộn trong nhà bếp, luôn tay luôn chân, thỉnh thoảng lại phải nhìn sang hắn, sợ nuôi chết đứa nhỏ mới nhặt về chưa được mấy năm là hắn, còn hắn thường ngồi ở một đầu của băng ghế nhỏ bên ngoài bậc cửa, chăm chú ngắm nhìn những cơn gió thổi qua ngọn núi ở ngoài kia.
Đương nhiên, cảnh tượng này cũng không tiếp diễn được bao lâu.
Lúc Tống Du lớn hơn được một chút, hắn thật sự không thể chịu đựng nổi năng lực sinh hoạt của lão đạo kia nữa, vì thế hắn từ từ tiếp nhận quyền sinh hoạt trong đạo quan, trở thành người nhỏ chăm sóc người lớn.
Cuộc sống bình thản thường khiến người ta chìm đắm vào trong đó.
Lúc đó, hắn chẳng có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy đó là một ngày rất bình thường, mãi cho đến lúc rời đi, chẳng hiểu tại sao hắn lại thường nhớ tới thời điểm đấy, thậm chí giống như đã lên men, xa cách càng lâu, lại càng nhung nhớ.
Hắn lại tinh thần, trước mắt hắn vẫn là con mèo nhỏ đang chơi đùa.
Quả là một nơi khiến lòng người yên tâm.
Tống Du bật cười, tiếp tục rửa trái cây.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng nhắc nhở mèo Tam Hoa.
"Tam Hoa nương nương chớ chơi mệt quá, buổi tối còn phải đi bắt chuột."
"Tam Hoa nương nương không mệt."
"Hôm nay là nhà cuối cùng rồi, chờ bắt chuột xong, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một ngày, ngày một chúng ta sẽ đi chùa Thiên Hải có được không?"
"Nhà cuối cùng rồi à?"
Mèo Tam Hoa nghe xong, nó ngừng động tác lại, quay đầu nhìn chằm chằm về hướng nhà bếp.
"Đúng vậy."
Tống Du suy nghĩ một lát, mới nói tiếp.
"Tam Hoa nương nương đã bắt chuột gần hai tháng rồi, những ngôi nhà có chuột trên khắp con đường này đều đã bị Tam Hoa nương nương dọn dẹp gần như sạch sẽ... Lúc trước phần lớn đều là còn chưa bắt xong chuột của nhà này lại có nhà khác tìm tới, đều đặt hẹn trước, nhưng hôm nay bắt xong chuột ở nhà này, không có người của nhà nào tới hẹn chúng ta nữa."
"Không ai tìm Tam Hoa nương nương bắt chuột nữa à?"
Lúc mèo Tam Hoa nói ra câu này, Tống Du mới phát hiện ra nó đã đi tới cửa nhà bếp, đang ngồi xổm ngay ngắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, quả bóng vải đặt ở bên cạnh nó.
Cũng không biết nó đang suy nghĩ điều gì nữa.
"Chỉ là tất cả chuột trên con đường ở Đông Thành đều đã bị bắt sạch mà thôi, sau này chắc chắn sẽ có người khác tìm tới Tam Hoa nương nương nhờ giúp đỡ."
Tóng Du suy nghĩ một lát mới nói, sau đó hắn ngừng lại một hồi rồi nói tiếp.
"Huống chi tất cả người trong thành này đều muốn nhờ Tam Hoa nương nương bắt chuột giúp, chỉ là có vài người cần gấp, có vài người không gấp lắm. Còn có một số người không có tiền, cho nên không thể tìm tới Tam Hoa nương nương mà thôi."
"Không có tiền à?"
"Đúng vậy, bọn họ rất nghèo."
"Rất nghèo-"
"Chính là không có tiền."
Tống Du ngừng một lát rồi nói tiếp.
"Vì vậy, sau này nếu có người tới mới Tam Hoa nương nương giúp bắt chuột, có thể số tiền mà họ trả không nhiều như trước. Hoặc là cũng có một số người, mặc dù trong lòng họ thật sự rất muốn mời Tam Hoa nương nương tới giúp đỡ bắt chuột, rất cần tới tài năng của Tam Hoa nương nương, nhưng bọn họ không có tiền, cho nên mới không tới, chỉ có thể chấp nhận bị lũ chuột tra tấn."
"Thế số tiền mà chúng ta kiếm được đã đủ tiêu chưa?"
"Đủ tiêu rồi."
"Vậy Tam Hoa nương nương không thu tiền cũng được."
"Nếu thế, chắc chắn bọn họ sẽ rất biết hơn Tam Hoa nương nương."
"!"
Mèo Tam Hoa nghe xong, nó sững ra một lát, sau nó cảm thấy rất vui vẻ.
"Vì thế, hôm nay sau khi bắt chuột xong, cho dù sau này không có ai tới tìm chúng ta nhờ bắt chuột đi chăng nữa, ngày mai Tam Hoa nương nương cũng sẽ nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt chúng ta sẽ đi chùa Thiên Hải, có được không?"
Tống Du hỏi lại.
"Chùa Thiên Hải."
"Là một ngôi chùa, chùa của người khác."
"Tới đó làm gì?"
"Đi dạo."
"Tam Hoa nương nương đi cùng với ông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận