Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 263: Cũng Là Lợi Hại

Lộc Minh Sơn cũng giống như Thanh Thành Sơn, Chân Sơn, là một trong mấy đại danh sơn của Đạo giáo. Nghe nói trên núi Lộc Minh có một Phụng Thiên Quan nổi danh, đạo trưởng trong quan tuy không có bản lĩnh hàng yêu trừ ma, hô mây gọi mưa, nhưng vừa đọc qua kinh lược sử sách lại vừa có bản lĩnh xem bói khuynh thiên, rất thông minh, có học vấn, lại am hiểu thấy thiên mệnh tương lai, biết một ít tạp thuật, đi theo con đường khá giống với vị thiên toán sư tổ năm đó.
Là trời sinh làm phụ tá, quân sư.
Từ tam triều tới nay, quan to quý nhân thậm chí thái tử, hoàng đế đều thích nhất là thỉnh giáo các đạo trưởng Lộc Minh Sơn, cũng thích nhất là mời đạo trưởng Lộc Minh Sơn làm phụ tá, nhưng làm quốc sư lại chỉ có một vị này, trước đó triều đình hầu như không có định chức quốc sư, đủ thấy bản lĩnh của hắn.
Lại nghe Bắc Sơn đạo nhân nói:
"Quốc sư kia tuy giở một vài mánh khóe thao túng nhân tâm, nhưng với việc suy luận sắp đặt lại khá bản lĩnh, đối với nước cũng coi như có lợi, có sách lược rất tốt, ích quốc lợi dân. Mấy năm trước phương Bắc đại thắng, uy chấn tứ hải, cũng có công lao của hắn, chỉ là náo loạn đến sinh linh đồ thán, dân chúng sống trong cảnh bần cùng, hiện tại phía bắc vẫn là cảnh tượng loạn lạc, công quả bần đạo bình luận không được, hậu nhân sợ là cũng không thể giải thích rõ.
"Chẳng lẽ câu nói này có liên quan đến quốc sư?"
"Kính đạo hữu một chén."
Bắc Sơn đạo nhân cười nâng chén gật đầu:
"Địa phủ Luân hồi vừa nói, đã có từ lâu, liên quan tới rất nhiều phương diện, khi đó vị quốc sư kia chỉ sợ còn chưa sinh ra, cho nên thuyết này là tự nhiên ra đời. Có điều hiện giờ sở dĩ càng truyền càng rộng, xâm nhập vào lòng người, bên trong quả thật có bóng dáng của quốc sư."
"Đạo huynh làm sao biết được đây?"
"Ha ha..."
Bắc Sơn đạo nhân không nói nữa.
Chỉ là ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, Tống Du cũng không truy vấn, chỉ nói:
"Chẳng lẽ vị quốc sư kia muốn chế tạo ra địa phủ cùng Luân Hồi?"
"Lửa cháy tiếp thêm dầu mà thôi."
"Cũng là lợi hại."
Thiên hạ quả nhiên có thể có vô số người.
Lịch sử cũng quả nhiên đặc sắc.
Tống Du không khỏi hơi cảm thán.
Chẳng qua hiện tại trên đầu mặc dù có Thiên Cung, nhưng Thiên Cung nói trắng ra là các thần linh xây dựng mà thành, có thiên điều ước thúc, mỗi người một chức mà thôi, bản thân Thiên Cung cũng không có bao nhiêu năng lực khác. Nếu Địa phủ chỉ đơn giản là do Âm Thần tạo thành một cái giống như Thiên Cung thì dễ, nhưng nếu liên quan tới luân hồi, đây chính là chuyện của ông trời, sao có thể chỉ dựa vào ý nguyện của chúng sinh?
Nói chuyện này với Bắc Sơn đạo nhân, hắn cũng không biết.
"Bần đạo mặc kệ quốc sư cùng triều đình đổ dầu vào lửa như thế nào hay là mưu cầu thần chức, lợi ích gì."
Bắc Sơn đạo nhân nói:
"Bần đạo chỉ lo lắng, nếu Địa phủ Luân hồi này thật sự diễn hóa thành hình, trời cao thân cận Phục Long Quan của ngươi, không biết Phục Long Quan sẽ như thế nào, sau khi người tu đạo như chúng ta chết, không phải vẫn còn phải nhìn sắc mặt của người khác đó chứ?"
"Thiên Cung đối xử thế nào với thế gian này?"
"Bần đạo nào quản những việc của người khác."
"Cũng phải..."
Đạo nhân đa số đều tìm kiếm tiêu diêu tự tại. Tống Du cười cười, đưa hạt sen đến bên miệng mèo Tam Hoa, bất quá Tam Hoa chỉ ngửi ngửi một chút đã quay đầu ra, hắn đành phải ăn hết.
Lại nói đến phương bắc loạn thế, nói tới Trường Kinh.
Nói về vùng đất rồng bay phượng hót trong truyền thuyết.
Nói về Thiên Cung.
Ngoài cửa thi thoảng có đạo nhân đi ngang qua, chỉ cần nghe thấy một câu nói, lập tức kinh hồn táng đảm, không dám nghe nhiều. Cho đến khi màn đêm bên ngoài dần dần sâu. Hai người đứng dậy chắp tay. Bắc Sơn đạo nhân nói với hắn:
"Đạo hữu không bằng ở lại nơi này của ta thêm mấy ngày?"
"Đa tạ ý tốt, cùng đạo huynh nói chuyện cũng rất thoải mái."
Tống Du nói với hắn:
"Nhưng phong cảnh thế sự thiên hạ vẫn đang chờ ở dưới, không tiện ở lại lâu, ngày mai sẽ đi."
"Vậy thì ta càng không giữ thêm nữa."
"Đa tạ đạo huynh khoản đãi, ta xuống nghỉ ngơi."
"Bần đạo cũng không quấy rầy, mong đạo hữu tối nay ngủ ngon, có chuyện gì thì nói với các đệ tử là được."
"Được..."
Tống Du lập tức dẫn Tam Hoa nương nương trở về phòng. Sau khi rửa mặt xong nằm trên giường vẫn đang nghĩ. Các đạo nhân khác khi đi ngao du thiên hạ, ở lại đạo quan, gặp được đạo hữu hợp ý, tán gẫu một đêm là chuyện bình thường, cũng là nhã thú. Nhưng Tống Du là một đạo sĩ giả, dọc đường tới đây cũng không thăm viếng nhiều đạo quan, hắn sợ các đạo nhân khác nói gì đạo giáo kinh nghĩa, hắn không hiểu, cho nên rất ít khi đi tới đạo quan chủ động nói chuyện cùng với các đạo nhân khác cho nên kinh nghiệm về mặt này rất ít.
Bắc Sơn đạo nhân kiến thức rộng rãi, nói chuyện cùng hắn cũng rất thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận