Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 282: Đèn Lồng

Tống Du sải bước qua ngưỡng cửa vào trong.
Tam Hoa Miêu đã từng gặp Miêu Lôi Công nên lá gan cũng to hơn không ít, nó theo chân hắn mà nhảy vào, nhưng cũng không đi vào giữa, nhảy qua bậc cửa liền ngồi xuống, nhìn Tống Du, đồng thời cũng nhìn bức tượng thần vàng rực rỡ kia.
Hiện tại quả nhiên không có ai đến viếng thăm. Hương khói buổi trưa vừa mới đốt xong, chỉ còn lại vô số cây thăm trúc cháy đen cắm trong bát hương giữa làn hương khói dày đặc, phía trên còn một chút hương chưa cháy hết.
Đốt đèn cầu phúc, thắp hương cho mọi nhà.
Tống Du cầm ba cây hương lớn, nhưng không đốt, chỉ tùy ý đặt hương ở bên cạnh.
"Mời Thành Hoàng ra ngoài gặp mặt!"
Giọng hắn không lớn, lại tựa như vang vọng mãi chẳng dứt.
Trên thần đài, tượng thần Thành Hoàng vốn vàng óng rực rỡ như được dát vàng mà thành, trông uy nghiêm vô cùng, lúc này ngập tràn ánh sáng lấp lánh, cộng thêm mây mù bốc lên khắp phía lại càng toát lên thần khí.
Tiếp đó lại nghe một tiếng phanh, cửa chính thần điện cũng được đóng lại. Lúc này trong điện chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của đèn lồng quang minh, cùng với một chùm ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu ra vô số bụi bặm trong điện.
Khói bay sương mù lượn quanh, tượng thần sống lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào một người một mèo phía dưới.
"Người nào gọi bổn thần?"
"Tại hạ họ Tống tên Du, là một sơn nhân ở huyện Linh Tuyền Dật Châu."
Tống Du hành lễ.
"Thành Hoàng đại nhân, hữu lễ."
"Gọi ta có chuyện gì? Sao lại mang theo một con miêu yêu đến đây?"
"Đây là Tam Hoa Miêu, nó chưa từng làm chuyện gì xấu."
Tống Du dừng một chút, đi thẳng vào vấn đề.
"Lúc tại hạ mới đến Trường Kinh, nghe nói trong thành Trường Kinh có yêu quỷ hoành hành, bọn chúng gan to bằng trời, không chỉ mưu hại quan viên quan trọng của triều đình, dân gian cũng có dân chúng bị chúng mưu hại, vì thế tại hạ không hiểu vì sao Trường Kinh đã có Thành Hoàng lại còn xảy ra chuyện này, nên mới đặc biệt đến viếng thăm một lát."
"Ngươi tới để chất vấn bổn thần?"
"Không thể nói là chất vấn được."
Tống Du dừng một chút, nói tiếp.
"Chỉ là Thành Hoàng đại nhân vốn là thần canh giữ của một thành, nhưng lại không làm hết trách nhiệm thủ hộ, cho nên muốn đến hỏi một chút, chẳng hay có khiến Thành Hoàng đại nhân khó xử không?"
"Ngươi là truyền thừa ở nơi nào, dám chất vấn bổn thần?
"Âm Dương Sơn, Phục Long quan."
"..."
Trong chốc lát uy nghiêm của Thành Hoàng mất sạch, mây mù tan đi.
Trong lúc hoảng hốt, tượng thần trên bàn thờ kia lại khôi phục nguyên trạng, khác ở chỗ bên cạnh đã xuất hiện bóng dáng một lão giả, lão mặc quan bào, dáng vẻ còn thấp hơn Tống Du một chút.
"Không biết Thượng Tiên Phục Long Quan đến thăm, thứ tội thứ tội."
"Thành Hoàng đại nhân cũng biết Phục Long Quan ta ư?"
Trái với hắn là Tống Du đang bất ngờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiện tại Thành Hoàng không còn liên quan gì đến địa phủ, bất quá cũng đã hoàn toàn chuyển biến từ thần tự nhiên đến nhân thần, cũng bị Đạo Giáo Thiên Cung thu nạp. Mặc dù không phải mỗi thành đều có Thành Hoàng, nhưng chỉ cần có thành hoàng, thông thường Thành Hoàng sẽ do nhân kiệt lịch sử đảm nhiệm, hoặc là người có đức độ, hoặc là đức hạnh xuất chúng, hoặc là một trong những văn võ có tài năng cái thế, người nọ chính là thần linh thủ hộ của một thành, đóng vai trò quan trọng vô cùng. Trường Kinh được xem là đế đô của Đại Yến nên Thành Hoàng từng nghe nói về Phục Long Quan là chuyện tương đối bình thường, nhưng thứ nhất thời gian vị Thành Hoàng này lên chức chưa được bao lâu, thứ hai hắn vừa nhìn vị này liền biết hắn không giống với các Thành Hoàng khác, không ngờ vị này cũng biết đến Phục Long quan.
Chỉ thấy Thành Hoàng chắp tay thi lễ, đáp lại:
"Phục Long Quan đại danh đỉnh đỉnh, đương nhiên đã từng nghe qua."
"Ngươi đã gặp gia sư?"
"May mắn được gặp qua một lần..."
Thành Hoàng lão gia khom lưng đến mức sắp quỳ xuống đất luôn rồi.
"Cũng tốt."
Tiền nhân trồng cây, hậu nhân được hưởng gió mát. Như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.
Hiếm khi Tống Du dành lời khen ngợi cho lão đạo nhà mình.
"Tiên sư nói trong thành Trường Kinh có yêu quỷ làm loạn, về tình về lý, quả thật thuộc quyền kiểm soát của tiểu thần."
Thành Hoàng lão gia lộ ra vẻ khó xử.
"Chỉ là tiểu thần cũng có chỗ khó xử."
"Nói ta nghe một chút."
"Thứ nhất những thứ đó không phải tiểu yêu tiểu quỷ nên không thể dễ dàng truy bắt được, trước đây quan viên Lễ bộ và huyện lệnh Trường Kinh đều dâng thư đến, muốn mời tiểu thần hỗ trợ cho những yêu quỷ này được đền tội."
Thành Hoàng làm bộ lau mồ hôi.
"Nhưng lúc này bởi vì phương bắc xảy ra chiến sự quần ma loạn vũ, Thiên Cung Lôi bộ chính thần đều đi phương bắc cả rồi..."
"Ta có nghe nói qua chuyện này."
Tống Du nói xong thì quay đầu nhìn ba vị võ quan ở bên trái phải miếu, tổng cộng có sáu vị:
"Chẳng lẽ hương khói của miếu Thành Hoàng này đều bị Thành Hoàng đại nhân độc chiếm, mấy vị võ quan đại nhân đều đói đến mức không làm nên được trò trống gì ư?"
"Việc này... Đương nhiên cũng không có việc này..."
Thành Hoàng lúng túng nói, hắn nhìn trái nhìn phải, do dự hồi lâu mới nói:
"Việc này thì phải nói đến khó khăn khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận