Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 378: Hái Hoa Hòe

Ánh nắng càng mạnh lên, mưa sấm cũng ngày càng nhiều, lá của cây dương liễu trên con đường cũng trở nên sum suê, mỗi ngày, ánh nắng chiếu từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào ánh mắt, khiến không thể mở mắt ra, quần áo của người đi đường cũng càng ngày càng ngắn, thậm chí một số người làm công việc nặng nhọc khổ sở ở trong thành còn không mặc áo, chỉ quấn một mảnh vải quanh eo ôm lấy phần xương sườn, thường chảy mồ hôi đầm đìa.
Bầu không khí đã có cảm giác của mùa hạ.
Những ngày này, Ngô nữ hiệp vẫn đi sớm về muộn như trước.
Hết hái quả du, lại hái hoa hòe.
Có lúc nàng mua được hai cân thịt cũng sẽ tới nhớ hắn sơ chế, đốt bếp lò. Có khi trên đường trở về nàng gặp phải món gì đó có mùi rất thơm cũng sẽ mua một ít mang về, chia cho hắn ăn cùng. Có khi tâm trạng tốt, nàng cũng sẽ tới tìm bọn họ, mời bọn họ tới một nơi nào đó ở những địa điểm gần xa không cố định để ăn vặt, khá là thú vị.
Vị nữ hiệp này có lúc mệt mỏi, có lúc thoải mái, có lúc trên người mang theo mùi máu đẫm sát khí, Tống Du cũng không hỏi nhiều, vẫn nói chuyện với nàng như lúc ban đầu, hai bên ở chung rất thoải mái.
Nếu hắn hỏi nhiều, sao nàng có thể mời bọn hắn ăn cơm được.
Ngô nữ hiệp cười toe toét nói với hắn...
Đã gia nhập giang hồ, chính là người bạc mệnh.
Trước mắt, nàng đang mưu sinh ở Trường Kinh, đánh cược bằng cả mạng sống của mình, công việc của nàng vừa mệt vừa nguy hiểm, mỗi ngày ra ngoài đều không biết có thể trở về được hay không. Nhưng có thể thuận lợi quay về, nàng lại không tìm được việc khác để làm, thực tế rất không thú vị.
Thực sự nàng cũng có rất ít sở thích hay hứng thú gì cả.
Lúc nhỏ, nàng chẳng ăn được bao nhiêu món ngon cả, sau khi lớn lên lại không có bao nhiêu kiến thức, không hiểu thi từ ca phú, không hiểu về âm nhạc, không biết thưởng trà, ăn uống chính là sở thích lớn nhất của nàng ở trên đời. Thế nhưng trước đây, tuổi tác của nàng còn nhỏ, không có tiền cũng không có năng lực nên không thể mua được cũng không thể đi đâu xa. Bây giờ nàng đã mua được chúng, cũng có thể đi xa rồi, nàng lại phát hiện ra có những bữa ăn nếu chỉ ăn một mình thực sự cũng không ngon miệng."
Gọi nhiều thì ăn không hết, gọi ít thì ăn không đủ.
Không nhiều không ít thì chẳng có ý nghĩa gì.
Người khác nhìn thấy người, chỉ thích xem hai mắt của người.
Trước đây, nàng không có bạn bè hay kẻ địch ở Trường Kinh, mỗi ngày trở về cũng chỉ tùy tiện lấp đầy dạ dày, cuộn người lại trên chiếc giường ở lầu hai, mở mắt ra đối diện với màn đêm tăm tối được một lát, lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ hai. Bây giờ nàng đã có thêm một người bạn có quan hệ rất thân thiết, đương nhiên sẽ gọi bạn bè cùng đi ăn món ngon với mình.
Thứ nhất là bởi vì bản thân nàng vốn là một người yêu thích ăn uống.
Thứ hai là để an ủi sự vất vả của bản thân, phần thưởng cho việc nàng lại sống sót thêm được một ngày, đồng thời chúc mừng cho khoảng cách giữa nàng với mục tiêu mà nàng đã định ra khi đến Trường Kinh lại gần thêm một bước.
Cho dù ra sao, có thể sau một ngày mệt nhọc nguy hiểm, gọi một người bạn thân thiết có tính cách không tệ, trước giờ chưa từng tò mò hỏi chuyện của nàng ăn chung một bữa cơm, thậm chí những lúc tâm trạng nàng phiền muộn, nàng cúi đầu chăm chú ăn cơm, không nói năng câu nào, hắn cũng không nhiều lời, nàng cảm thấy đây mới thật sự là một cuộc sống an nhàn.
Rất tốt đẹp.
Tống Du cũng rất hài lòng với cuộc sống và phương thức ở chung này.
Có thể nhìn thấy, nhưng lại không thâm nhập vào sâu bên trong, có thể cảm thấy, nhưng lại không có cảm giác mệt, như vậy rất sự rất tốt đẹp.
Hắn cũng hài lòng với tình bạn như vậy.
Thời gian dần trôi qua tới tháng năm.
-
Mai Tử lưu toan nhuyển xỉ nha, ba tiêu song lục dữ song sa.
Nhật trường thùy khởi vô tình tứ, nhàn khán nhi đồng tróc liễu hoa.
(Vị mai chua đọng mềm răng yếu, chuối biếc hắt màu nhuốm trướng the
(Vị mai chua đọng mềm răng yếu, chuối biếc hắt màu nhuốm trướng the
Ngày dài ngủ dậy không sinh thú, rỗi ngắm nhi đồng bắt liễu bay)
Ngày dài ngủ dậy không sinh thú, rỗi ngắm nhi đồng bắt liễu bay)
Đạo sĩ sắp xếp giấy bút, nhìn hàng chữ trên tờ giấy.
Cửa sổ lầu hai vẫn còn mở, làn gió thanh thổi lay động cành dương liễu, mang theo cảm giác mát mẻ, cũng thổi mùi mực bay đến trước mặt.
Hai tay cô bé đặt xuôi trên mép bàn học, rướn dài cổ lên xem.
Nó lập tức ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ, trong mắt đều là sự nghi ngờ.
"Viết gì thế?"
"Tam Hoa nương nương biết những chữ nào?"
"Nhật, trường, nhị, tử, đồng."
Cô bé nhón chân lên, đưa tay chỉ vào từng chữ trên tờ giấy, bởi vì vết mực chưa khô nên nó không dám ấn tay xuống, đồng thời đọc từng chữ một lên.
Cuối cùng nó mới chỉ vào chữ dưới cùng ở phía bên trái.
"Hoa!"
"Tam Hoa nương nương giỏi lắm."
"Tại sao lại có nhiều chữ ta không biết vậy?" Cô bé ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đạo sĩ, con người đảo vòng vòng, trong mắt có vài phần nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận