Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 457: Bức Tranh

Lúc này hắn được ngắm bức họa, hắn càng nhìn càng thán phục, dần dần có cảm giác bị thu hút, bị sự huyền diệu này hấp dẫn, khó có thể kiềm chế bản thân.
Hắn cứ để mặc thời gian trôi qua.
Mèo con ở dưới chân hắn đã không biết ngáp bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu cái tư thế, đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đạo sĩ, đẩy ống quần của hắn một chút, chỉ là thấy hắn không để ý tới mình, chỉ đẩy một chút cũng liền buông chân trước xuống, lắc lắc đầu, liền lại đi ra tự mình đi chơi một hồi, lúc sau lại trở về.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Sắc trời dần dần tối đi, bức tranh đã không thấy rõ nữa.
Đạo sĩ đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, con mèo đang nằm ngay dưới chân hắn, quỳ rạp trên mặt đất ngáp dài, nhưng cũng học bộ dáng của hắn, ngửa đầu nhìn chằm chằm bức tranh.
Dường như cô cũng phát hiện, quay đầu nhìn thẳng vào hắn.
Đạo sĩ nghĩ ngợi một lúc, rồi như chợt hiểu ra, hắn lại nhìn về phía bức tranh.
Vừa rồi hắn bừng tỉnh, hắn quên mất cả thời gian đang trôi. Bởi vì trước kia khi ở Vân Đỉnh Sơn, hắn nghĩ rằng mình đã nhìn qua nơi này, cảm giác như thời gian đã trôi đi rất lâu rồi.
Nhưng giờ khi nghĩ lại, chính hắn vừa rồi cũng quên mất thời gian mà trầm mê trong đó, trầm mê quá mức, cũng không phải là càng huyền diệu sự tình. Trong thiên hạ, mỗi một loại cảm ngộ nghĩ đến đều không giống nhau, trong một bức họa này mặc dù cất giấu linh vận huyền diệu hiếm có trong thiên hạ, nhưng so với lúc ở Vân Đỉnh Sơn mà nói cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cảm giác lúc trước thật khó lấy lại được.
Huống chi hắn đang ngắm tranh, trời cũng vừa tối nên cũng không thấy rõ.
"Đạo sĩ, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì."
Đạo sĩ đáp một câu, cúi đầu hỏi:
"Tam Hoa nương nương cũng đang ngắm tranh cùng ta sao?"
"Ta thấy ngươi ngắm nên ta cũng ngắm."
"Tam Hoa nương nương nhìn ra môn đạo nào sao?"
"Môn đạo là gì?"
"Chính là cảm ngộ."
"Vậy đạo sĩ nhìn ra môn đạo nào sao?"
"Cũng nhìn ra được một chút."
"Tam Hoa nương nương ta cũng nhìn ra một điểm!"
"Là thế này."
Đạo sĩ gật gật đầu, cảm giác rất tốt.
Đạo sĩ muốn ngắm bức tranh ở chỗ nào, Tam Hoa nương nương theo đó cũng muốn ngắm ở chỗ đó. Đạo sĩ nhìn ra một chút môn đạo, Tam Hoa nương nương cũng có thể nhìn ra một chút môn đạo, quả là không sai.
Đạo sĩ vươn tay, ấn ngón tay, liền có mấy đạo linh lực bay vào trên bức tranh, rồi từ từ biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn lập tức xoay người đi xuống lầu.
Hai ngày nay họ đi ra ngoài không ít, đường lại lầy lội, giày đã bám đầy bùn, ống quần và áo cũng dính không ít, phải tranh thủ lúc còn có chút ánh mặt trời, phải đi giặt sạch mới được.
Tam Hoa lắc đầu, lập tức tỉnh táo, bốn cái chân nhỏ chạy rất nhanh, theo hắn xuống lầu, ngồi ở bên cạnh xem hắn giặt quần áo.
Một tấc cũng không rời.
"Đạo sĩ sao ngươi không mặc y phục? Như vậy y phục sẽ không bẩn, ngươi cũng không cần giặt nữa."
"Ta nào có bản lĩnh giống Tam Hoa nương nương."
"Ngươi rất lợi hại!"
"Vậy mà cũng không lợi hại bằng Tam Hoa nương nương đâu."
"Phải rồi!"
Đạo sĩ vẫn cúi đầu, chăm chú giặt quần áo.
Mấy ngày sau đó, trừ khi đạo sĩ mỗi ngày phải ra ngoài mua cơm ra thì cửa chính vẫn khóa chặt. Thậm chí có lúc mua cơm hắn cũng không chịu ra ngoài, mà là nhờ Tam Hoa nương nương đi thay.
Đa số thời gian hắn đều đứng ở trên lầu, mặt đối mặt với bức tranh trên tường, cứ vậy mà đứng cả ngày.
Vừa vặn lúc trước từ vụ Thủy Quỷ Ngọc Đới Hà, họ đã lấy được tặng mười lượng bạc. Ngô nữ hiệp mượn tiền từ người người giang hồ cùng với tiền bán đao kiếm ở chợ quỷ cũng chia cho Tam Hoa nương nương một nửa. Mấy ngày nay, đạo sĩ và Tam Hoa nương nương không cần tự mình nấu cơm, mỗi ngày đều mua cơm mua thịt ở bên ngoài ăn.
Đúng lúc hắn cũng dạy cho Tam Hoa nương nương khái niệm tiền, sử dụng tiền như thế nào, giao tiếp với người như thế nào, tránh cho sau này bị lừa, thuận tiện còn có thể rèn luyện năng lực tính toán một chút.
Khi trở về cô cũng được hắn khen ngợi vài câu, làm cho cho cô cảm giác thành tựu.
Cũng có thể biểu hiện cảm xúc nữa.
Cuộc sống cứ như vậy mà trôi đi. Cũng giống như đợt trước vị đạo sĩ ra khỏi thành nghe ngóng, thời gian đi chỉ có vài ngày ngắn ngủn. Nhưng trong mấy ngày này, hắn vẫn đóng chặt cửa lớn, hạ tấm bảng "Trừ tà hàng ma" , như vậy cũng đủ để cho những đám người kia biết được thái độ với ý nghĩ của hắn. Hiện giờ hắn một mình ở nhà, kỳ thật hoàn toàn có thể mở cửa ra, chỉ là đóng thêm vài ngày, cũng coi như là có chút thái độ.
Đợi qua một thời gian ngắn nữa hắn sẽ mở cửa trở lại, tuyệt đại đa số những người thức thời, minh lý với giảng lễ đều sẽ không quay trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận