Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 868: Một Đoạn Rất Xa

Đường đất trong núi phía dưới vẫn quanh co như trước, rải rác có vài đoàn binh lính xuống núi hướng thành trì mà đi. Đình xá trên sườn núi nhỏ kia cũng vẫn là như trước, chỉ là lúc này không còn người đánh đàn, không còn người rót rượu mà thôi.
"Chúng ta đi được một đoạn rất xa rồi..."
Tam Hoa cúi đầu nhìn xuống.
Bộ lông của nàng đung đưa theo gió, có vài phần hiên ngang.
Thiên địa trong lòng Tam Hoa khác với con người, hơn nữa tuổi nàng còn nhỏ, thiếu kiến thức về địa lý, cũng thiếu nhận thức về phương hướng, khoảng cách, cũng không biết mình gần ba năm nay đã đi tới như thế nào, chỉ nhớ rõ một ít địa danh ấn tượng khá sâu, nhớ rõ một ít địa phương mình trải qua thú vị, nhớ rõ đi qua rất nhiều núi và nước xa lạ, đi qua thảo nguyên mênh mông vô bờ cùng tuyết có thể chôn cả con mèo, chỉ biết mình đi theo đạo sĩ xuất phát từ Trường Kinh, cuối cùng lại trở về Trường Kinh.
Còn về đoạn kí ức này trong đầu nàng, có lẽ người ta sẽ không biết.
"Đúng vậy..."
Đạo sĩ cũng gật đầu tỏ ý đồng tình với nàng như trước, đồng thời quay đầu nhìn con mèo cất bước trong gió:
"Lúc trước ở Trường Kinh, Tam Hoa nương nương có khi còn bị người khi dễ, nhưng bất tri bất giác, Tam Hoa nương nương đã là một đại yêu quái có thể đánh lui sơn hùng, chém giết hổ yêu."
"Ồ..."
Mèo con không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Ký ức ở trong lòng hiện ra, Tam Hoa nương nương của ba năm trước so sánh với Tam Hoa nương nương của ba năm sau, sự thay đổi này làm cho nàng cảm thấy kỳ diệu. Vì thế thời gian và kinh nghiệm của nàng đã tiến bộ không ít, sự tiến bộ này bản thân Tam Hoa cũng ghi nhận trong lòng.
Chỉ là nàng không biết giảng giải như thế nào, biểu đạt như thế nào, liền chỉ có thể ở phía trước đạo sĩ bước từng bước nhỏ đi tới, đồng thời quay đầu ngửa đầu, dùng cặp mắt phản quang kia nhìn đạo sĩ chằm chằm, không chớp mắt.
"Rất thú vị phải không?"
Đạo sĩ mỉm cười nhìn nàng.
"..."
Mèo con lúc này mới thu hồi ánh mắt, cũng không nói gì, chỉ tăng nhanh bước chân về phía trước chạy nhanh một đoạn, vọt tới ven đường, ở sườn núi trên quan sát tòa kia Trường Kinh Thành.
Ánh mắt như đang tìm chỗ quen thuộc.
Nàng lập tức quay đầu lại nhìn về phía đạo sĩ.
Ánh mắt đạo sĩ cũng đuổi theo nàng.
Chỉ nghe Tam Hoa nói với hắn:
"Tam Hoa nương nương đã nhìn thấy nhà của chúng ta rồi..."
"Chính là ngôi nhà mà chúng ta đã từng sống."
"Ngôi nhà mà chúng ta đã từng sống!"
"Có thể đã có người khác chuyển vào ở rồi."
"Vậy thì sao?"
"Chúng ta tìm một căn nhà khác ở, dù sao tiền của Tam Hoa nương nương kiếm được vẫn chưa tiêu hết, còn thừa không ít."
"Tam Hoa nương nương thích căn nhà kia."
"Vậy chúng ta đi xem qua một chút."
"Đi xem thử!"
"Cũng không nên quá cưỡng cầu."
"Ở đó có người!"
"Chỗ nào? Đâu?"
"Bên ngoài cổng thành!"
"Cổng thành có rất nhiều người."
"Họ đều là những người chúng ta quen biết."
"Nên xưng hô là gì?"
"Trần mỗ."
"À..."
Đạo sĩ lúc này mới ngẩng đầu, trông về phía cửa thành phía xa.
Hoàng hôn buông xuống, quả thật có người đang đứng.
"..."
Đạo sĩ cười cười, bước chân không ngừng.
Dọc theo con đường hoàng thổ chậm rãi xuống núi, đình trên sườn núi nhỏ bỏ được liếc mắt nhìn nhiều một cái, lập tức con đường liền rộng hơn một chút, bởi vậy đi về phía tòa thành trì kia.
Người ở cửa thành trở nên rõ ràng.
Quả nhiên là Trần tướng quân.
Trần tướng quân dỡ xuống nhung trang, thay vào đó là một thân võ quan bào phục, hắn cũng không có mang theo binh khí, chỉ bình tĩnh đứng ở cửa, thân hình cao lớn hùng tráng bào phục cũng bị chống lên, tựa như một gốc cây tùng, một ngọn núi.
Vài hán tử trẻ tuổi hắc tráng bên cạnh, mặc hồng bào, đầu đội khăn, thắt lưng, thắt lưng thủ trưởng đao, túi cung tên, là cách ăn mặc của võ quan tùy tùng thường thấy ở Đại Yến, đặc biệt là Trường Kinh hiện nay. Chỉ là sát khí của những người này lại vượt xa võ quan kinh thành, nghĩ đến chỉ cần cho bọn họ một thân tinh giáp, một cây trường thương, liền lại là đám thân binh có thể che chở chủ soái ở trong tái bắc quân lui tới xung phong.
Đám người này tản ra bốn phía, ánh mắt nhìn ngó chung quanh.
Cho đến khi một người nhìn thấy đạo sĩ từ phương xa đến, thần sắc nhất thời ngưng tụ, quay đầu muốn nhắc nhở tướng quân nhà mình, lại thấy tướng quân nhà mình đã sớm nhìn về phía đó, lập tức vỗ vỗ bão cát trên người, đi về hướng đạo sĩ.
Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau, bọn họ đã dừng bước, đứng trước đạo sĩ, mèo và ngựa, đông đảo quân thần vệ bảo vệ tướng quân cũng dừng bước, hai phương đối mặt nhau.
"Bái kiến tiên sinh, bái kiến Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ cũng hành lễ với hắn:
"Một năm không gặp, tướng quân có khỏe không?"
"Meo meo-"
"Tạm thời rất tốt."
"Sao Tướng quân biết bọn ta sẽ về kinh vào lúc này?"
"Trần mỗ nghe nói chút chuyện Quang Châu, biết tiên sinh đại khái sẽ trở về đây, liền phái người ở trên quan đạo lưu ý. Mấy ngày trước nghe người báo tin tức, mỗi ngày tới cửa chờ tiên sinh."
"Ta nghe nói tướng quân đã được phong hầu, sao dám làm phiền tướng quân đại giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận