Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1008: Quyết Định

Nàng đã không phải là con thỏ năm đó...
Nàng ở lại Trường Kinh 10 năm, tập hợp tin tình báo cho công chúa chắc chắn không phải để báo ân.
Vậy mục đích của nàng, âm mưu của nàng...
"Nghiệp Sơn..."
Âm mưu của con hồ ly kia giống với quốc sư.
Mãi tới tối qua, Tống Du mới biết được âm mưu của quốc sư, hắn cũng nghi ngờ hồ ly có liên quan tới chuyện này, sáng hôm nay, hắn vốn quyết định quay lại Nghiệp Sơn, trùng hợp gặp được công chúa, đã chứng thực được con hồ ly kia vẫn luôn âm thầm quan sát từ trước.
Vẻ mặt Tống Du nặng nề, hắn đưa tay lên, trong tay có mấy luồng linh lực, trừ một luồng màu trắng xanh và hai luồng sương tuyết ra, còn có 1 luồng ánh sáng rực rỡ màu vàng như ánh nắng mặt trời.
Chim én không cần nói cũng tự hiểu, lập tức bay tới.
"Hiện giờ, trên đường quay về chắc chắn sẽ có rất nhiều tiểu yêu tiểu quỷ lén lút quan sát ở gần hoặc xa, cần nhờ tới người bỏ ra nhiều công sức chút để giúp đỡ."
Sau khi nói chuyện với chim én xong, Tống Du nhìn về phía Tam Hoa nương nương.
"Nhờ Tam Hoa nương nương phát huy pháp lực thần thông của bản thân, phối hợp với chim én, giúp ta tiêu diệt những trạm gác ngầm của yêu quỷ, đừng để bọn chúng đi báo tin."
"Yến An nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
"Tam Hoa nương nương cũng cố gắng hết sức!"
"Tuy nhiên do không biết những tiểu yêu tiểu quỷ này có hại người hay sát sinh không, nên chỉ cần đánh ngất bọn chúng là được, chớ làm hại tới tính mạng của bọn chúng."
"Chúng ta phải đi nhanh lên."
Cuối cùng, Tống Du nhìn về phía ngựa Tảo Hồng, sờ lên cổ nó, nói với nó.
"Trước giờ chưa từng ngồi lên lưng người, nhưng cũng vẫn phải nhờ người giúp đỡ."
"Phì..."
Ngựa Tảo Hồng chỉ khịt mũi.
Một lát sau...
Trong núi, những cây gỗ sam thẳng tắp xếp thành rừng, ở giữa có một con đường uốn lượn, một con ngựa Tảo Hồng gầy yếu chở một đạo sĩ trên lưng đang phi nhanh như gió, y phục và tóc tai của đạo sĩ phất phơ trong gió.
Chim én ở phía trên tung cánh bay lên bầu trời, sau đó nó bỗng nhiên thu cánh lại, cơ thể nó vừa chuyển động trên không trung, bỗng nhiên vẫy ra một luồng khói đen, trong làn khói đen còn có kim quang giống như ánh mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện.
"Chiếp chiếp chiếp chiếp..."
Hàng trăm hàng ngàn con én khác bay ra, nó cũng tung cánh lên giống như chim én, bọn chúng như mũi tên xuyên qua tầng mây, lao thẳng vào bầu trời, nhanh chóng tản ra bốn phía.
Bên trong cánh rừng gỗ sam ở hai bên đường, hơn 100 con sói lớn đang phi nước đại lao tới, một tiểu nữ đồng cưỡi trên lưng con mãnh hổ to lớn, một tay nó cầm lá cờ, một tay ôm cổ của mãnh hổ, cũng đang phi nước đại cực nhanh, y phục và tóc tai nó cũng bị cuồng phong thổi cho lay động không ngừng, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc của nó, tư thế hiên ngang.
Một con chim hỉ thước đầu lên đầu cành đang lười biếng rỉa lông, thỉnh thoảng nó lại nhìn xuống bên dưới một cái, không hề nhận ra bản thân đã bị phát hiện.
Bỗng nhiên có tiếng gió truyền tới từ trên đỉnh đầu nó.
Hỉ tước cảnh giác, nó lập tức rút đầu ra khỏi lông vũ, ngẩng đầu lên xem.
Nó nhìn thấy một con chim én đang thu đôi cánh cong cong của mình lại, dùng tư thế thuận tiện nhất để chuẩn bị lao xuống, cái mỏ nhọn hoắt giống như một mũi tên của chim én đang nhắm về phía nó.
Hỉ tước lập tức giật mình.
"Quạc!"
Nhưng nó vốn có tính cách hiếu chiến, trong chớp mắt, nó liền tung cánh lên nghênh đón.
"Ầm..."
Hai bên đụng vào nhau.
Nhưng một con chim tầm thường ngẫu nhiên thành tinh sao có thể so được với chim én An Thanh được truyền thừa gần ngàn năm chứ?
Con chim én này là giả.
Lúc hai bên vừa đụng vào nhau, con chim én liền biến thành một luồng khói đen, nhưng bên trong luồng khói đen lại lộ ra hào quang màu vàng rực rỡ chói lóa, giống như ngọn lửa bốc cháy dữ dội, con hỉ thước giống như lao vào trong ngọn lửa, nó lập tức hôn mê bất tỉnh, rời từ trên trời xuống, ngay sau đó lại có một con chim én bay tới, sử dụng linh lực đông tàng phong ấn nơi này lại.
Bên trong khu rừng cách đó không xa, một con thỏ đang nhàn nhã ăn cỏ trong rừng, thỉnh thoảng nó lại đưa mắt nhìn xuống, sau đó nó bỗng nhiên phát hiện thấy động tĩnh, lập tức lao vào cái động ở bên cạnh.
"Rống..."
Chỉ một giây sau, một đàn sói đã xông tới.
Chỉ tiếc, cái hang của con thỏ đào không được sâu, hơn nữa đây lại là một đàn sói thảo nguyên, thực phẩm chủ yếu nhất trên thảo nguyên cũng chỉ có chuột chũi, nên đàn sói này đều giỏi đào hang.
Một đàn sói lộn xộn không biết bao nhiêu con đang điên cuồng đào hang, tất cả đều dốc hết toàn lực, điên cuồng đào hàng với tốc độ rất nhanh, khiến cho cái hang nát bấy và mở rộng ra, chỉ trong vài hơi thở đã có một con sói thò người vào.
Có chiếc mỏ dài là ưu thế, nó lập tức ngậm con thỏ ra.
Con thỏ bị dọa cho sợ mất mật, nó còn cho rằng cái mạng nhỏ của mình đã kết thúc ở đây, chợt thấy một con chim én bay từ trên trời xuống, lập tức phong ấn nó lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận