Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 223: Đi Theo Ta

Việc đầu tiên cô làm là quay lại xem bộ quần áo mới của mình có bị hỏng hay không, thật may là chỉ có chút bụi bám vào. Cô phủi nhẹ, ngẩng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt của vị đạo sĩ. Cô cau mày suy tư, như thể đang hoài nghi việc cô bị ngã thì liên quan gì đến vị đạo sĩ này. Cô còn chẳng quan tâm xem mình có bị đau ở chỗ nào hay không.
"Không liên quan gì đến ta."
"Thế sao khi ngươi vừa dứt lời xong thì ta bị ngã."
"Có lẽ là do ta thấy trên đường phía sau Tam Hoa nương nương có ổ gà, cho nên mới có lòng tốt nhắc nhở nương nương."
"Phải ha..."
"Nhìn Tam Hoa nương nương trong hình hài này khi đi ra khỏi quán trọ, lão chủ quán chắn chắn biết nương nương là một con mèo yêu."
"Nhưng mà bộ y phục mới..."
"Chúng ta hết cách rồi."
Tống Du nói xong, nhìn chằm chằm vào cô bé.
Quần áo vừa được may sáng nay.
Vốn tưởng rằng thời tiết ngày càng ấm áp, vừa hay vải ở Nam Hoa rất tốt , tình cờ hắn lấy được một ít vải để may một vài bộ y phục mùa hè cho Tam Hoa, đồng thời hắn cũng tự may cho mình một bộ để làm kỷ niệm. Tuy nhiên, trong quá trình mua vải, sự khác biệt giữa họ về tính thẩm mỹ đã lộ rõ.
Tống Du thích những bộ đơn giản và giản dị.
Tam Hoa lại thích hoa, càng nhiều hoa càng tốt.
Sau khi bàn bạc lại lần cuối, họ đã quyết định mua ba loại vải có màu sắc khác nhau, màu sáng làm áo ống, màu nâu làm áo ngắn, màu đỏ thẫm làm váy, đều là vải đồng màu, kết hợp lại trông rất đẹp. Nhưng đó cũng là nhờ tay nghề khéo léo của Tương Gia Tam Nương và vẻ ngoài ưa nhìn của Tam Hoa nương nương.
Họ đã cách thị trấn khá xa.
Giờ đã là tháng ba, từng đàn chim lượn khắp trời, ánh nắng dịu nhẹ, Tống Du dừng lại ở cửa, quay người lại nhìn cổng thành hẹp và cũ.
Hai chữ "Nam Hoa" viết thẳng đứng.
"Chúng ta đi đâu đây?"
Cô bé lại leo lên lưng ngựa, nằm xuống ôm cổ ngựa, quay lại nhìn hắn.
Đây là câu hỏi hay.
Bình Châu có nhiều núi sông, ở đây vốn nổi tiếng với nhiều truyền thuyết về ma quỷ và thần thánh. Nhiều nhà thơ nổi tiếng đã đến đây vì danh tiếng của nó và vì vô số cảnh đẹp nơi đây.
Để đến được Vân Đỉnh Sơn, thì họ phải đi được quá nửa Bình Châu.
Nếu như địa hình bằng phẳng, họ chỉ cần hơn một nghìn dặm đường, nửa tháng hoặc một tháng là sẽ đến nơi.
Nhưng ở đây lại có rất nhiều ngọn núi, dòng sông trứ danh và phong cảnh tuyệt vời, đã cất công đến đây thì sao mà bỏ lỡ được?
Phần lớn những cảnh đẹp này này đều được ghi lại trong cuốn sách "Dư địa kỷ thắng". Trong sách có viết, nếu dựa theo vị trí của Bình Đô trong Bình Châu, ta có thể chỉ ra các phương hướng khác nhau ở Bình Đô, cách Bình Đô còn bao xa. Bằng cách như vây, trong đầu họ sẽ có một phương hương thống nhất, sắp xếp lại sao cho có hệ thống.
"Hỏi ngươi đấy, giờ chúng ta đi đâu?"
"Tam Hoa nương nương, đi theo ta."
"Uhm..."...
Nếu nói câu chuyện được mọi người ở huyện Nam Họa trò chuyện say sưa lúc trà dư hậu tửu dạo gần đây, thì phải nhắc đến chuyện của Lý đại quan nhân.
Người ta kể dạo gần đây có một vị thần tiên đi ngang qua huyện Nam Họa, thấy tên Lý lưu manh hoành hành ác bá, làm lũng đoạn thị trường, không chuyện ác nào không làm, cho nên mới ra tay điểm hóa. Hiện tại tên Lý lưu manh kia đã quyết chí sửa đổi, thật đúng là biết đau mới chịu sửa, nghe nói hiện giờ tên Lý lưu manh kia cứ làm chuyện xấu là lại bị đau quặn lòng, đau đến nỗi sống không bằng chết, mỗi ngày không làm chuyện tốt thì vẫn bị đau, chẳng qua là không đau đến thế, chỉ đau muốn chết mà thôi.
Thấy không? Hiện giờ mọi người còn dám gọi hắn là Lý lưu manh!
Có lẽ nói điểm hóa cũng không đúng, phải gọi là trừng phạt. Có điều điểm hóa cũng được, trừng phạt cũng thế, tóm lại là đã trừng trị được một tên ác bá.
Ngẫm lại, tên Lý lưu manh kia vốn là tên lưu manh ác bá vô lại toàn bộ huyện Nam Họa đều biết, có vô số người đã bị hắn khinh nhục, Bình Châu lại là nơi có rất nhiều truyền thuyết về tiên nhân, mọi người thích nhất là thảo luận về những chuyện này, hiện giờ có một vị thần tiên đi du ngoạn ở thế gian, đến trừng trị tên ác bá này, thử hỏi còn có chuyện gì đáng giá đàm luận bằng chuyện này sao?
Cho nên, bây giờ từ quan huyện cho đến bá tính bình dân, dù là người từ trong thành cho tới thôn sơn đều đang nhắc mãi chuyện này.
Đối với tên Lý lưu manh kia, tất cả mọi người đều chú ý tới, nhưng nếu nói ai là người để ý tới hắn nhất thì phải nhắc đến chủ quán của khách điếm Tĩnh Phúc.
Ai bảo vị tiên nhân kia đang ở ngay trong khách điếm của hắn chứ? Hơn nữa tên Lý lưu manh kia cũng bị điểm hóa ở ngay trong phòng trên lầu hai của nhà hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận