Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 145: Trạng Thái Thần Du

"Yến Tiên khách khí rồi."
"Đạo hữu tuy còn trẻ nhưng đạo hạnh lại khiến cho người ta phải kinh ngạc, lại là người chính nghĩa, trừ tà giúp người dân ở huyện Lăng Ba. Lẽ ra ta muốn đích thân mời đạo hữu, nhưng quả thực tuổi ta đã cao, cộng thêm việc đi lại khó khăn nên chỉ còn cách nhờ đệ tử của ta đi mời đạo hữu."
Ông lão nói, liếc nhìn người thiếu niên đang cung kính đứng bên cạnh, âm thầm lắc đầu:
"Tiểu tử này nhát gan vô dụng, hi vọng không làm phiền tới đạo hữu."
"Lời nói của Yến Tiên không đúng rồi."
Tống Du cũng liếc nhìn chàng trai đang cúi đầu.
Bản thân Tống Du sáng sớm nay đã hỏi chàng thanh niên ấy là bầu trời hôm nay ra sao, ngay đó chàng thanh niên đã mời Tống Du tự mình trải nghiệm một chuyến đi tuyệt vời vào buổi tối, hắn không nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, và hắn cũng không nghĩ rằng Yến tiên lại có cách mời như vậy.
Tiểu yêu tinh không rành thế sự, tình cảm chất phác và chân thành, nếu ta đối xử tử tế với nó thì nó sẽ cho ta sự chân thành.
Thật khó để Tống Du có lý do nào để ghét chàng thanh niên ấy.
Ngoại trừ hành trình tối nay, chưa kể thiên kim, mà vạn kim cũng khó có thể đổi lấy trải nghiệm thú vị này, đến tận bây giờ, hắn ta vẫn không thể quên được cảm giác lúc ấy.
Tống Du rất cảm kích chàng thanh niên này.
Hắn chỉ cười nói:
"Người bạn nhỏ này tính cách trong sáng và tốt bụng. Tuy tại hạ và cậu ấy quen nhau chưa lâu nhưng đã nói chuyện hai lần, cảm thấy rất hoà hợp. Tất cả đều không như Yến Tiên nói lúc nãy."
"Đạo hữu không biết..."
Yến Tiên cười nói với hắn:
"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã nhút nhát, không dám nói chuyện với người khác, khi nhìn thấy người khác thì sợ hãi, gặp đồng loại của mình thì không nói được vài câu, kể cả là với người lớn tuổi và thậm chí cả anh chị em."
"Vậy thì cậu ấy phải rất giỏi trong việc hiểu rõ chính bản thân mình."
"Haha, đừng nói về chuyện này nữa..."
Yến Tiên xua tay:
"Ta còn chưa mời đạo hữu uống trà, thật là thất lễ."
Lời vừa dứt, trên bàn đã có thêm hai tách trà.
Yến Tiên cầm lấy một chén.
Tống Du cầm lấy một chiếc chén khác.
Điều kỳ lạ là hắn ta đang trong trạng thái thần du nhưng hắn vẫn có thể cầm chén lên như thường lệ, nhấc nắp lên và ngửi thật kỹ, mùi trà vẫn còn đó.
"Trà ngon..."
Tống Du mỉm cười khen ngợi.
Quả thực rất thú vị.
"Đạo hữu thích là được." Lão Yến Tiên dừng một chút,"Vừa rồi ta nghe nói đạo hữu tự xưng là người huyện Linh Tuyền, Dật Châu. Vậy mạo muội xin hỏi, đạo hữu đến từ Phục Long Quan?"
"Chính xác."
Tống Du cũng không hề ngạc nhiên.
Khoảng cách giữa mỗi thế hệ của Phục Long Quan xuống núi ít nhất là 30 đến 40 năm, ở thời đại này khi tuổi thọ trung bình là hơn 30 tuổi, nói thẳng ra thì cuội đời của nhiều người như vậy không thoả đáng cho lắm, nhưng chuyện cũng đã lâu lắm rồi. Ngoài ra, rất nhiều người không tùy tiện tiết lộ lai lịch của mình, người bình thường không biết là chuyện bình thường, nhưng Yến Tiên này đã nhiều tuổi như vậy, gần như không thể nói rằng ông ta không biết Phục Long Quan.
Hắn lại nghe thấy Yến Tiên thở dài:
"Đó là một thế hệ khác..."
"Đúng vậy."
"Đa Hành Đạo Nhân là sư phụ của ngươi?"
"Đúng vậy."
"Ta đã gặp qua nàng ấy..."
Đôi mắt của Yến Tiên nhìn xa xăm về một đoạn ký ức.
Nàng thật sự là một mỹ nữ, cũng là một người liều lĩnh thực sự, nàng chỉ tu luyện ngũ hành linh pháp, cũng chỉ học ngũ hành pháp thuật, lúc ta nhìn thấy nàng, nàng còn chưa tới ba mươi, với độ tuổi như vậy, nếu chỉ đơn thuần là đấu pháp thì ngay cả thủ lĩnh của Liên Thiên Cung Lôi cùng Kim Linh Quan nổi danh như vậy cũng chưa chắc đánh thắng được nàng.
Thật là một người con kiêu hãnh của trời đất.
Nhưng kiêu hãnh là vậy, hành tẩu giang hồ lại quá đỗi hiền hoà, với tình hình lúc bấy giờ quả thực là chuyện không nên.
Lúc đó ông còn có một hậu thế tốt, có mối quan hệ thân thiết với Đa Hành Đạo Nhân, ngưỡng mộ vô cùng, nhưng có lẽ do duyên phận nên ông cũng bỏ lỡ không ít tu hành.
Lần này coi như ông đã nhận được một bài học...
Tính toán lại thời gian, người diệt trừ thủy yêu ở huyện Lăng Ba có thể là hậu duệ của Phục Long Quan, vì vậy ông đã chọn một hậu duệ không thích nói chuyện với người khác đi mời, để tránh phạm phải những sai lầm.
Yến Tiên liếc nhìn Tống Du, thấy hắn đang cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì, cũng không để ý đến hắn ta, nói tiếp:
"Thiên Toán đạo sư là sư tổ của ngươi?"
"Chính xác."
"Nói ra thì thì đạo sư ấy đã giúp ta."
"Xin hãy nói chi tiết hơn."
"Mặc dù đã là câu chuyện của gần một trăm năm trước, nhưng khi đó ta đã ở tuổi xế chiều, cầu thần đạo vô cùng khó khăn."
Yến Tiên lắc đầu thở dài:
"Đúng lúc gặp đạo sư Thiên Toán của Phục Long Quan đi qua nơi này, người biết trước tương lai, lại bảo rằng trong nước sẽ có đợt hạn hán nghiêm trọng, vì vậy ta nên chuẩn bị sớm, sau này ở Hủ Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, ta đã bảo vệ được người dân ở đây và đã có chỗ đứng vững chắc trong hương hỏa thần đạo."
"Ra là như vậy."
Tống Du trầm ngâm gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận