Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 393: Người Điếc

Điều này thật kỳ lạ.
Hiếm khi Tống du gặp cô nương này vào buổi sáng sớm
Tuy rằng lúc này vẫn còn sớm, nhưng theo thói quen thường ngày của nàng thì cũng nên ra ngoài từ lâu rồi mới phải.
Lúc này Ngô nữ hiệp cũng thấy họ.
Đạo sĩ dừng lại ở cửa, chào hỏi nàng:
"Nữ hiệp còn chưa ra ngoài sao?"
"Hôm nay ta rảnh rỗi, không vội."
Ngô nữ hiệp tùy ý liếc họ.
" Các ngươi đi đâu vậy? Cả đêm qua không thấy hai ngươi trở về."
"Tam Hoa nương nương thay người đi bắt chuột.".
"Vậy sao ngươi không về?"
"Ta đi cùng Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ nói xong liền đi lên bậc thang, lại gần nữ hiệp một chút, cười nói với nàng: "Sáng nay bọn ta đắc tội với một vị quyền quý ở Trường Kinh, có thể có chút phiền toái, nếu có người đến lục soát, nữ hiệp chỉ làm như không biết là được."
"Hả?"
Ngô nữ hiệp thất thần, ngửa đầu nhìn hắn.
Thấy hắn không giống như đang nói dối, nàng không nói gì, chỉ là đứng lên, mang theo ghế nhỏ đi vào phòng.
Tống Du hiểu ý, theo nàng đi vào phòng.
Lại thấy Ngô nữ hiệp đi vào bên trong, lúc này mới quay đầu lại, trừng to mắt nhìn chằm chằm họ:
"Các ngươi đắc tội với vị quyền quý nào ở Trường Kinh?"
"Cũng không phải chuyện to tát gì."
" Ngươi nói đi, ta cũng có chút quan hệ, nói không chừng có thể giúp được ngươi."
"Là Thái Úy."
"Ôi trời đất! Nhất phẩm đại quan!"
"Phải."
"Đắc tội như thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Họ muốn đưa Tam Hoa nương nương vào hoàng cung, dâng cho đương kim hoàng hậu."
Tống Du thành thật trả lời.
"Tại hạ xông vào phủ, đưa Tam Hoa nương nương ra."
"Ngươi có làm hại người không?"
"Không biết có tính là bị thương hay không."
"Là sao vậy?"
"Tại hạ tiểu thi thuật pháp, phạt quản gia cả đời không được nói chuyện, phạt nha nội cả đời điếc tai."
Tống Du thành thật đáp.
"Đương triều thái úy mặc dù không có thực quyền, nhưng cũng được coi là hoàng thân quốc thích, lại là nguyên lão của tiền triều, nửa đời trước một mực vô sinh, già có con, rất sủng ái, là người kế thừa duy nhất."
Ngô nữ hiệp thuộc như lòng bàn tay.
"Ngươi đem nhi tử của người ta biến thành người điếc, người ta làm sao có thể buông tha ngươi?"
"Đúng vậy."
Tống Du cũng gật đầu.
Triều đình là một phần quan trọng của thế giới nhân đạo. Chuyện nhân gian rối loạn dây dưa không rõ, chỉ cần không thể hoàn toàn thoát ly phàm trần, không nhiễm khói lửa nhân gian, đều không muốn liên lụy. Đắc tội với vị quyền quý tại địa phương như vậy, đối với đạo sĩ mà nói thì đúng là một chuyện phiền toái.
"Lần này ngươi chỉ có cách rời khỏi Trường Kinh, đi tiếp tục hành trình của mình, cần phải rời đi sớm mới được."
Ngô nữ hiệp nói:
"Ngươi mau đi sửa soạn đồ, ta có cách."
"Tại hạ phải ở lại Trường Kinh đến sang năm."
"Vậy ngươi tính sao đây?"
"Xin nữ hiệp không cần lo lắng. Nữ hiệp là người giang hồ, người giang hồ có biện pháp của người giang hồ, tại hạ là đạo sĩ, đạo sĩ cũng có biện pháp của đạo sĩ."
Tống Du cung kính nói với nàng:
"Nữ hiệp chỉ cần nhớ kỹ, nếu có quan binh đến lục soát phòng, không cần để ý tới, nếu quan binh hỏi đến nữ hiệp về nơi này, nữ hiệp tùy tiện nói thế nào cũng được."
"Đơn giản vậy thôi sao?"
"Trước mắt thời gian tới chỉ cần ứng phó một chút, dù sao Phục Long Quan cũng có chút danh tiếng, khi chuyện đủ lớn, ắt sẽ có người đến giải quyết."
"Ai sẽ giải quyết chuyện này cho ngươi?"
"Người quyền quý cao ngạo kia."
"Người quyền quý cao ngạo kia sao?"
Ngô nữ hiệp sửng sốt:
"Tại sao hắn sẽ giải quyết cho ngươi?"
"Nói ra thì phức tạp."
"Ngươi chắc chắn vậy sao?"
"Tại hạ không dám lừa gạt nữ hiệp."
"..."
Ánh mắt Ngô nữ hiệp ánh lóe lên, nàng đang suy tư, thỉnh thoảng lại nhìn hắn một cái, cũng không lâu sau, nàng liền gật đầu đồng ý.
"Được rồi, vậy ta ra ngoài tránh đi một chút."
"Nữ hiệp quả nhiên thẳng thắn."
"Để xem nhà ngươi có bản lĩnh gì?"
"Tại hạ chỉ sợ những quan binh kia làm khó nữ hiệp."
"Ta cũng không sợ."
"Tại hạ có chút mệt mỏi, xin cáo từ về nghỉ ngơi."
"Được rồi..."
"Cáo từ."
Tống Du vẫn cung kính kính chắp tay, liền ôm mèo con, trở về phòng mình.
Hắn không chút vội vàng, lên lầu ngủ một giấc. ...
Không khí trong phủ Thái Uý nặng nề chưa từng thấy, khắp nơi tràn ngập một mùi vị mục nát.
"Bẩm báo Thái úy, tiểu nhân đã trở lại."
"Ngươi có thấy vị tiên sinh kia không?"
"Có thấy."
"Nói mau!"
"Tiên sinh kia nói, hắn nói..."
Người được cử đến ngập ngừng ấp úng, thấy dấu hiệu lão giả đang tức giận. Hắn nhanh chóng nói tiếp:
"Hắn nói rằng lang quân ngày thường ngông cuồng và không coi ai ra gì, mang không biết bao nhiêu tiếng xấu trong lòng người dân Trường Kinh. Hình phạt lần này là đúng người đúng tội. Hắn cũng nói rằng hình phạt như vậy vẫn được xem là nhẹ."
"Khụ khụ khụ..."
"Thái úy!"
"Xem ra hắn không muốn phá bỏ lời nguyền?"
"Thái úy đừng tức giận! Đạo nhân đó rất kiêu ngạo! Theo tiểu nhân thấy, dù hắn có chút đạo hạnh thì thái úy cũng không cần phải khách khí với hắn, huống chi là nhờ vả với lễ trọng hào phóng như vậy! Đây là Trường Kinh, dưới chân thiên tử, chỉ cần yêu cầu huyện nha và cấm quân tuần tra bắt giữ hắn là được, ghê gớm hơn thì có thể mời các cao nhân của Tụ Tiên Phủ ra tay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận