Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 455: Hữu Duyên

"Dân chúng trong thành có biết là do tại hạ gây nên không?"
"Đa số không biết."
"Vậy thì tốt."
"Xem ra tiên sinh rất vui."
"Đạo nhân đại đa hỉ tĩnh."
"Cũng phải."
"Làm sao Tướng quân biết được tại hạ ra khỏi thành là tìm kiếm cao nhân vậy?"
"Trước đây ở trong cung, tiên sinh có hỏi qua quốc sư, Trường Kinh có những vị cao nhân nào. Tiên sinh chu du thiên hạ, tất nhiên là có tâm tìm kiếm."
Trần tướng quân bình tĩnh đáp:
"Huống chi sáng sớm hôm nay, trên đường bọn ta tới đây có gặp được một đám người giang hồ cầm đao, bị quân lính của ta ngăn lại, hỏi thăm một phen, nghe được một câu chuyện thần tiên, nghĩ đến tiên sinh là đi tìm Xà Tiên Bắc Khâm Sơn."
"Thì ra là thế."
"Tiên sinh đúng là người có nhiều kế sách hay."
"Đều là Xà Tiên gây nên."
Đạo sĩ thành thật nói:
"Nhưng có điều tại hạ cũng không phải đi tìm Xà Tiên, mà là đi tìm Thái thần y. Bọn họ cùng ở Bắc Khâm Sơn, chỉ là một người ở bên ngoài, một người lại tận rừng sâu. Tại hạ không ngờ chưa kịp thấy phong thái của Thái thần y thì đã gặp phải Xà Tiên."
"Đó cũng là hữu duyên."
Tướng quân Trần liếc chiếc hộp dài sau lưng.
Hai người đều không đề cập đến tranh của Đậu gia.
Tình cảnh này cũng không cần nói nhiều.
Thế sự từ trước đến nay vẫn như thế.
Bức tranh này cố nhiên trân quý, có thể làm cho rất nhiều người trong giang hồ ngay cả tính mạng cũng không cần, nhưng cũng phải biết được nó ở đâu.
Lưu lạc giang hồ, mưa máu hòa quyện. . Bảo khố đặt ở nhà trọng thần trong triều, cũng có thể dẫn đến một phen tranh đấu gay gắt. Nhưng nếu treo ở hoàng cung, chính là đề tài nói chuyện say sưa của thế nhân. Trần tướng quân mặc dù thấy bản lĩnh của vị đạo sĩ, nhưng đại khái hắn cũng có thể đoán ra một hai chỗ vị đạo sĩ để nó ở đâu, nơi mà không ai có thể lấy đi.
"Tại hạ du đi khắp thiên hạ, còn có rất nhiều nơi chưa từng đi qua, không biết có thể thỉnh giáo tướng quân một chút được không?"
"Ta không dám nhận mình hiểu nhiều, nhưng nếu biết được gì ta sẽ nói cho tiên sinh."
"Nghe nói sau khi phương bắc có chiến loạn, biên giới chết chóc tang thương, ngàn dặm không có gà gáy."
Đạo sĩ vừa đi vừa hỏi:
"Không biết là thật hay giả?"
"Là thật."
Câu trả lời ngắn gọn, không có chút cảm xúc nào.
Giống như một từ trong sách lịch sử.
Vị tướng quân lúc trả lời câu hỏi này, trên gương mặt cũng không có chút biểu cảm nào, cho đến khi trả lời xong, hắn trầm mặc một chút, đi về phía trước vài bước, một lúc sau hắn mới mở miệng, miêu tả lại cảnh biên cương:
"Chiến tranh gia tộc là cuộc chiến tàn khốc nhất, dân chúng nam bắc đều là dân tộc của ta. Trong phút chốc liền như châu chấu quá cảnh, không còn lại gì, trăm ngàn năm qua, trước sau vẫn vậy."
"Vậy chúng ta đi qua thì sao?"
"Tất nhiên là giống nhau."
"Nghe nói ở phương Bắc có rất nhiều yêu ma làm loạn."
Tướng quân vừa đi vừa đáp:
"Tiên sinh là cao nhân, ắt sẽ biết được, một nơi một khi không có người ở sẽ liền thuộc về yêu quỷ. Mà một nơi, một khi chết rất nhiều người, yêu ma ở nơi này lại càng tùy ý điên cuồng, đáng sợ như ôn dịch."
"Phương bắc có thiên thần trấn thế không?"
"Tại hạ là tướng lĩnh biên quân Đại Yến, chỉ cần chém giết với kẻ thù, ít khi đi quản chuyện yêu ma."
Tướng quân dừng một chút:
"Nhưng cũng thường xuyên nghe được phía sau có tin đồn thần quan hàng thế, đấu với yêu dạ."
"Chuyện là như thế này..."
Hai người tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện.
Đạo sĩ đã sớm có nghe nói câu chuyện về vị tướng quân này, nghe không biết bao nhiêu chuyện, sao lại có thể không tận dụng cơ hội này mà nói chuyện với hắn.
Ngoài ra còn có một số việc về phương Bắc mà hắn cũng quan tâm.
Đáng tiếc lần trước gặp nhau là ở hoàng cung, lại có mặt Hoàng đế nên không tiện nói quá nhiều.
Hôm nay quả nhiên là một cơ hội tốt.
Tướng quân cũng có chuyện muốn thăm dò hắn.
Vì thế bước chân họ so với trước càng ngày càng chậm, hai bên trò chuyện, hỏi han lẫn nhau. Đạo sĩ biết được những câu chuyện phương Bắc xa xôi, cũng biết đôi chút về vị tướng quân danh lưu thiên cổ này. Trường Kinh mỗi lúc một gần.
"Sắp vào thành rồi."
"Trần tướng quân có chuyện gì sao?"
"Trần mỗ nên đuổi theo hai vị điện hạ rồi."
"Đây là đại sự, không dám làm ảnh hưởng đến tướng quân."
Trần tướng quân cười một tiếng, xoay người liền lên ngựa, ngồi ở trên lưng ngựa, rồi lại nhìn về phía đạo sĩ, không vội đi: "Trần mỗ quên mất một chuyện."
"Tướng quân, mời nói."
"Trước đây khi chiến tranh xảy ra ở phương bắc, nhờ có quốc sư liệu sự như thần, Đại Yến mới có thể thắng dễ dàng như vậy. Đối với suy tính bói toán, Trần mỗ thật sự rất tò mò."
Trần tướng quân cúi đầu nhìn hắn chằm chằm.
"Tiên sinh vừa là tiên sư cao nhân ngay cả quốc sư cũng phải tôn sùng, không biết có phải cũng thông hiểu đạo tiên đoán hay không?"
"Làm tướng quân thất vọng rồi, tại hạ không hiểu đạo này."
"Tiên sinh nói thật sao?"
"Vừa rồi nhiều lần tại hạ thỉnh giáo tướng quân, tướng quân tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, tại hạ thập phần cảm tạ, hôm nay tướng quân có việc muốn hỏi, tại hạ làm sao có thể lừa gạt giấu diếm?"
Tướng quân cúi đầu, vị đạo sĩ ngẩng đầu.
Hai người nhìn nhau, rất mực chân thành.
Tất cả đều ở trong im lặng.
"Xin đa tạ."
"Tướng quân khách khí rồi."
"Không biết lần sau có thể đến thăm tiên sinh không?"
"Đương nhiên là được rồi."
"Vậy xin cáo từ."
"Triệt!"
Hoa Ban Thú lập tức chạy như điên, như gió như sấm.
Hai tên thân binh phía sau cũng cưỡi ngựa đi theo.
Hình bóng ba người họ nhanh chóng mờ dần rồi biến mất hẳn.
Đạo sĩ thu hồi ánh mắt, lộ ra ý cười, bây giờ đến Hoàng đế cũng phải kiêng kỵ Đại tướng quân, thật khó để diễn tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận