Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 472: Mèo

Đạo sĩ vừa viết vừa nói.
"Tam Hoa nương nương có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày gì?"
"Tiểu Thử."
"Con chuột nhỏ?"
Con mèo dừng lại quay đầu nhìn hắn, cả gương mặt tràn ngập sự nghi ngờ.
"Chữ thử trong ngày hè nóng bức."
"Thử trong kho chuột?"
"Đúng."
"Qua tiết Tiểu Thử, chính là tiết Đại Thử."
"Chuột lớn!"
Mèo còn cảm thấy thú vị, nhìn chằm chằm hắn không cử động.
"Qua tiết Đại Thử, chính là tiết Lập Thu."
"Lập Thu."
Mèo Tam Hoa hoàn toàn cảm thấy hứng thú, nó không quan tới tới quả cầu trên mặt đất nữa, mà ngồi ngay ngắn xuống, nhìn hắn chằm chằm.
Đạo sĩ cảm thấy mình đã nói xong, nên không lên tiếng nữa.
Con mèo cũng không vội, ngồi ở sau lưng nhìn hắn chằm chằm.
Một ngày trôi qua.
Khoảng thời gian sau tiết Tiểu Thử chính là thời gian nóng nhất ở Trường Kinh, phần lớn thời gian đều vô cùng nóng bức khó nhịn, đôi khi thời tiết trở nên vô cùng oi bức, may mà chiếu trúc mát mẻ, trừ việc bị xước lông ra cũng không có khuyết điểm nào khác. Tuy nhiên, Tam Hoa nương nương cả người đầy lông nên có thể nhịn được, đương nhiên đạo sĩ cũng có thể nhịn được.
Thỉnh thoảng, lại có vài cơn gió mát thổi qua, đạo sĩ bèn mở cửa sổ nhỏ ra, khiến cho gió mát dễ dàng đi vào phòng.
Lúc nằm trên giường bằng chiếu trúc cảm nhận làn gió mát thổi qua cũng là thời điểm tốt đẹp nhất trong màu hè, sau giờ ngọ, con đường nóng đến mức không ai muốn ra ngoài, các cửa hàng cũng không buôn bán, cả thế gian nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ve kêu. ...
Trời dần về đêm, không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Cánh cửa sổ mở toang, từng đợt gió tràn vào trong phòng.
Một chiếc chậu gốm được đặt ngay chính giữa căn phòng. Phía bên trong là bó dây thừng mà cô nương hàng xóm trước đó tự tay bện. Đem mấy bó dây này đốt lên cũng không thể có chút ánh sáng nào, chúng sẽ cháy cực kỳ chậm, không bùng lên như những ngọn lửa, khi cháy sẽ phảng phất mùi thảo dược.
Đạo sĩ nằm ở trên chiếu, dáng vẻ xem chừng rất sảng khoái. Con mèo lại nằm trên người hắn.
Từ lúc từ Bắc Khâm Sơn trở về, công việc bắt chuột của Tam Hoa nương nương lại rất đắt hàng. Vì cô đã chăm chỉ bắt chuột, không ngừng học tập và nghỉ ngơi, đạo sĩ rất hài lòng về cô. Vẫn là giống như trước kia, mỗi nhà cô chỉ mất khoảng năm ngày là bắt xong hết chuột, mỗi lần làm xong cho một nhà, cô sẽ nghỉ ngơi hai ngày, ngày nào bận việc cũng sẽ xin nghỉ.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ thường lệ, nhưng cũng không thể thư giãn hoàn toàn.
Việc làm đầu tiên của cô chính là phải dành nhiều thời gian hơn cho việc học tập, nhằm duy trì thiên bẩm của loài mèo.
Ngày hôm nay trời nắng nóng, ban ngày tiết trời rất đẹp.
Ánh trăng buổi tối cũng rất đẹp, thời tiết cũng rất dễ chịu.
Tam Hoa nương nương tu cả â, linh lực âm dương, bất kể là ban ngày hay ban đêm, cô đều rất chăm chỉ tu luyện, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Đến đêm khuya, việc tu hành kết thúc, tuy rằng rất mệt mỏi, tinh thần chẳng thoải mái, nhưng bởi vì bình thường cô toàn ra ngoài vào ban đêm, nên cô đi ngủ rất muộn. Cô cứ ở trong phòng đi tới đi lui, ở trên giường bò lên lại bò xuống, không ngừng di chuyển, thay đổi các kiểu tư thế, rồi lại leo lên trên bụng đạo sĩ, cứ vậy mà đi vào giấc ngủ.
Lúc này cô cuộn tròn người lại, chìm vào giấc ngủ say.
Sợi dây thừng đuổi muỗi có tác dụng an thần, mèo con cũng nhờ vậy mà đi vào giấc mơ.
Giấc mơ của cô rất giản đơn.
Mùa thu năm ấy.
Ở một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi, có cây cầu đá nhỏ, nước sông róc rách, liễu tối tiêu điều, cô ngồi ở phía đầu cây cầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phương xa. Ánh mắt cô chợt dừng lại khi bắt gặp vị đạo sĩ trẻ tuổi. Vị ấy mặc đạo bào không cũ kĩ như bây giờ, hắn cung kính đưa cô một cái giỏ. Bên trong giở là hai con cá, hắn nói dùng cành liễu câu được, đem về cho cô, nói rằng đó là sính lễ.
Tam Hoa nhìn hắn chằm chằm.
Đúng lúc ấy, cô cảm giác mình bị người nào đó ôm lấy, cả người đột nhiên bay lên khỏi mặt đất
Sau đó cô lại được đặt xuống.
Mặt đất lúc này lạnh như băng.
"Giống như chiếc chiếu vậy."
"?"
"Chiếc chiếu?"
Thị trấn nhỏ kia, cây cầu kia đột nhiên không còn nữa, thời tiết sớm mai cũng chẳng còn, cành liễu hay con cá cũng biến mất, tất cả giống như một bức màn đen kịt, cô không thể thấy bất cứ thứ gì, thậm chí chính cả bản thân cô và vị đạo sĩ kia.
Mơ mơ màng màng mở mắt, cô dùng móng vuốt xoa xoa, nhận ra chính mình đang cuộn mình ở trên chiếu, có bóng đen loáng thoáng trước mặt cô, đạo sĩ kia từ trên giường đứng lên đi xuống dưới lầu.
"Ồ..."
Tam Hoa lại dụi dụi mắt.
Thì ra là đang nằm mơ.
Chắc là cô đang nằm ngủ trên bụng hắn, hắn tỉnh giấc, muốn xuống giường nên đặt cô nằm xuống bên cạnh.
Cô ngồi nghĩ đến đây, vị đạo sĩ đã rời đi được một lúc.
"Ồ..."
Tam Hoa mơ mơ màng màng bò dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận