Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 512: Thi Triển Pháp Thuật

Trâm cài tóc đèn lồng cung điện là một chiếc trâm cài tóc kết hợp với đồ trang sức được trang trí tương tự như đèn lồng trong cung điện, được làm rất khéo léo và xinh xắn, khi đi lại sẽ lắc lư theo từng bước chân, nhưng cũng không quá quý giá. Điều đặc biệt duy nhất là kẻ lừa đảo giang hồ bán trâm cài tóc đèn lồng cung điện đêm qua có chút kỹ năng nho nhỏ, mỗi lần hắn bán được một chiếc trâm cài tóc, chỉ thấy hắn lẩm bẩm vài câu rồi thổi vào trâm cài, ngay lập tức món trang sức hình lồng đèn cung điện không lớn hơn một quả trứng cút là mấy sẽ sáng lên trong tích tắc.
Đêm qua là lễ hội đèn lồng, có rất nhiều quý nhân ở Trường Kinh tò mò trước thú vui hiếm lạ này, tên giang hồ lừa bịp nọ cũng rất biết cách làm ăn, chỉ là một chiếc trâm cài tóc bằng đồng bình thường mà thôi, thế mà vào tay hắn lại bán được giá vàng bạc.
"Người bán trâm cài tóc hình lồng đèn cùng điện là người trong giang hồ, đương nhiên hắn biết loại phép thuật này, cũng được biết đến với tên gọi là thuật đốt đèn."
"Thuật đốt đèn."
"Loại pháp thuật này, nếu được đạo giáo truyền lại là tốt nhất, nhưng người giang hồ đêm qua không phải xuất thân là đạo sĩ, nên khả năng cao hắn chính là người thành tâm cung phụng Hỏa Dương Chân Quân từ đời này sang đời khác."
Tống Du nói với bé gái:
"Muốn thi triển loại pháp thuật này, trước tiên phải biết rõ pháp hiệu đầy đủ của Hỏa Dương Chân Quân, chân thành giao tiếp với các vị thần, và báo cáo tên tuổi của chính mình. Sau đó dùng một chút linh lực làm cầu nối là có thể thắp sáng đèn lồng."
"Chỉ như vậy là được rồi sao?"
"Nếu thành tâm thì dùng ít linh lực hơn sẽ đơn giản hơn một chút. Nếu không thành tâm thì dùng nhiều linh lực hơn, đương nhiên sẽ khó hơn."
"Pháp danh đầy đủ của Hỏa Dương Chân Quân?"
"Hồng Nguyên Hạo Đức Ngũ Hành Chí Tôn Hỏa Dương Thần Uy Chân Quân."
"Hồng Nguyên Hạo Đức Ngũ Hành Chí Tôn Hỏa Dương Thần Uy Chân Quân..."
Tam Hoa Miêu thấp giọng lập lại một câu, ngẩng đầu nhìn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, sau đó nói:
"Nhưng Tam Hoa Miêu cũng không phải là đạo sĩ."
"Mặc dù Tam Hoa không phải là đạo sĩ, nhưng làm sao Hỏa Dương Chân Quân biết được?"
"Tam Hoa Miêu không thể nói dối!"
"Đương nhiên rồi! Tam Hoa phải luôn thành thật, cho nên đương nhiên không thể nói dối!"
Tống Du dừng lại một lát.
"Nhưng ai nói chúng ta sẽ nói dối?"
"Meo?"
Tam Hoa Miêu nghe Tống Du nói một hồi thì sửng sốt không thôi. Nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.
"Tam Hoa Miêu không phải là đạo sĩ của Phục Long Quan, và cũng không thể nói rằng mình là đạo sĩ của Phục Long Quan. Tuy nhiên, Tam Hoa Miêu đã gắn bó với ta và cùng ta đi ngao du khắp thiên hạ. Có lẽ sau này cũng sẽ đi theo ta trở về Phục Long Quan phải không?"
"Có lẽ là vậy!"
"Khi ta trở về Phục Long Quan, lúc đó chắc chắn sư phụ của ta cũng đã chết. Ta là quan chủ của một đạo quan lớn như vậy, đương nhiên sẽ cần xây thêm một ngôi miếu nhỏ cho Tam Hoa Miêu theo bên cạnh ta..."
Tống Du dừng lại một lúc.
"Đương nhiên ta không có ý định để Tam Hoa Miêu trở lại thành Miêu Nhi Thần. Chỉ là chúng ta là đạo sĩ, mà đạo sĩ vốn phải sống trong miếu. Nếu ta sống trong ngôi miếu lớn thì Tam Hoa Miêu phải sống trong ngôi miếu nhỏ. Chung quy lại cũng không có vấn đề gì, phải không?"
"Đúng vậy..."
"Nếu đã vậy Tam Hoa Miêu nói mình là Miêu Nhi trong miếu Tam Hoa Miêu, ở bên cạnh Phục Long Quan ở núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền, Dật Châu cũng không sai chút nào, có đúng hay không?"
"Không sai..."
"Vậy nên khi Tam Hoa Miêu thi triển pháp thuật phải thành tâm hơn chút, thỉnh cầu Hồng Nguyên Hạo Đức Ngũ Hành Chí Tôn Hỏa Dương Thần Uy Chân Quân, nói với hắn rằng mình là Miêu Nhi trong miếu Tam Hoa Miêu, ở bên cạnh Phục Long Quan ở núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền, Dật Châu, xin mượn Hỏa Dương Chân Quân một chút ánh lửa để thắp sáng chiếc đèn lồng của mình."
Tống Du nói với bé gái.
"Tam Hoa Miêu đã có một chút đạo hạnh, cộng thêm việc chủ yếu tu luyện hỏa pháp, vốn đã tương đối gần gũi với Hỏa Dương Chân Quân. Hơn nữa, tính tình Tam Hoa Miêu đơn thuần lại thông minh, đáng yêu, nhất định Hỏa Dương Chân Quân cũng sẽ ưa thích, hơn nữa nhắc mới nhớ, nói không chừng Hỏa Dương Chân Quân cũng có thể quan biết vị tổ sư của chúng ta ở Phục Long Quan, vì vậy ta nghĩ khả năng cao lần này có thể sẽ thành công."
"Khả năng cao có thể thành công!"
"Nhưng trước đó, để cho phải phép, ta sẽ dẫn Tam Hoa Miêu đến thắp ba nén nhang cho Hỏa Dương Chân Quân, báo trước cho hắn biết Tam Hoa Miêu muốn mượn lửa của hắn."
"Được!"
"Vậy chúng ta sẽ dùng nhang cỏ mà chúng ta tự làm nhé."
"Được!"
Sau một lúc, trên bàn đọc sách có một cái bát gốm lớn, trong bát có một chén gạo đầy, Tam Hoa Miêu lấy mấy nén nhanh, thở ra, châm lửa rồi cắm nhang vào bát, sau đó thoải mái đứng dậy.
Hai giọng nói lần lượt vang lên trong phòng.
Tống Du nói một câu thì nó cũng nói theo một câu, thái độ rất tốt, quả nhiên khả năng học hỏi rất nhanh, giống như một học sinh ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận