Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 693: Thảo Nguyên

Đương nhiên hắn muốn đi Đông Bắc.
Khoảng cách từ Nam tới Bắc của Ngôn Châu khá hẹp, trong khi khoảng cách từ Đông sang Tây lại dài. Có thảo nguyên nhưng không phải hoàn toàn là thảo nguyên, cũng có sa mạc, rừng rậm, núi non và bình nguyên. Đi dọc theo con đường ở biên giới phía Bắc, hướng Đông chính là Việt Châu.
Nghe Trương tiên sinh thuyết thư ở Dật Châu nói, phía Bắc của Việt Châu có một nơi mọc đầy cây ngô đồng, mỗi cây đều có hàng nghìn, hàng chục nghìn tuổi, cao vút tới tầng mây. Nếu tới đó vào các thời điểm hạ chí, đông chí, còn có thể nhìn thấy phượng hoàng.
Lại đi tiếp về hướng Bắc chính là Triệu Châu.
Đó cũng là khu vực nằm ở phía tận cùng của cực Bắc Đại Yến. Nơi này cũng giống như Tây Vực, là nơi cách Trường Kinh xa nhất.
Sau khi tới Triệu Châu, có thể rẽ xuống hướng Nam một chút là tới Hàn Châu, sau đó đi lên phía Tây chính là Quang Châu. Quang Châu nằm sát với Hoà Châu, đi lùi lại một đoạn, có thể về lại Ngang Châu Trường Kinh.
Trong lòng đã xác định được tuyến đường, Tống Du bèn thu hồi tầm mắt, nhìn ra phía xa xa.
Thảo nguyên trước mặt mênh mông vô tận, ngọn núi có những khúc cong dịu dàng. Hắn quan sát bốn phía, không thấy bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có con người sinh sống cả, trừ trời xanh, mây trắng ra, khắp mặt đất chỉ có màu xanh, thuần một màu xanh biếc. Một nơi như vậy khiến người ta không thể nhịn được mà suy nghĩ, nếu đi lên phía trước, không biết phải đi bao lâu mới có thể đi đến điểm cuối, cũng không biết phải đi đâu mới có thể tìm được nơi có con người.
Ở trên con đường núi xa xa, có một con ngựa Tảo Hồng đang phi nhanh.
Này, Tống Du mới nghĩ ra, ngựa Tảo Hồng của mình là một con ngựa Bắc Nguyên. Dường như đa phần ngựa Bắc Nguyên ở Đại Yến đều sinh ra ở Ngôn Châu, nói không chừng nơi này chính là cố hương của nó.
Nghĩ tới đây, khoé miệng hắn bèn nở một nụ cười.
Ngay lúc đó, có tiếng sột soạt vang lên bên cạnh hắn.
Tống Du quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy mèo Tam Hoa đang kéo một con chuột béo có kích thước ngang ngửa với nó, đang vất vả đi về phía hắn.
Thấy Tống Du nhìn sang phía mình, nó lập tức dừng lại, thả con chuột béo ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ăn thịt thỏ."
Đây nào phải con thỏ chứ? Rõ ràng là một con chuột thảo nguyên.
Tên của nó là thác bạt, cũng có thể gọi là chuột chũi.
Trên thảo nguyên bao la rộng lớn, có không ít thỏ rừng và chuột chũi.
Lần đầu tiên nhìn thấy con vật có cơ thể to béo, dáng vẻ kỳ lạ này, con mèo quê mùa tới từ Dật Châu Tam Hoa nương nương cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không phân biệt được đây là con chuột hay con thỏ. Tuy nhiên trong mắt của mèo Tam Hoa, trước giờ động vật chỉ được chia thành hai loại là ăn được và không ăn được. Học đi đôi với hành, tối hôm đó, nó đã được nếm thử một con.
Mùi vị không tệ, không thể ăn hết trong một bữa.
Người ở nơi này thực sự có ăn thịt chuột chũi.
Trong cuốn "Dư Địa Kỷ Thắng" của Tống Du có ghi chép về loại động vật này, nói nó sinh ra ở đầm lầy sau núi, đào đất làm hang, giống như loài rái cá, người phương Bắc thường bắt nó để ăn, mặc dù chuột chũi to béo, nhưng khi nấu lại không bỏ dầu, canh cũng không có mùi vị gì. Nhưng mấy ngày trước, Bồ tướng quân của Thảo Đầu Quan đã nói, hương vị của món này tươi ngon, dầu của nó giống như mỡ heo, người phương Bắc rất thích ăn. Lúc không đủ lương thảo, bọn hắn cũng sẽ bắt chuột chũi ăn, dùng da lông của chúng để chống nước.
Còn Tống Du thì không hề nếm thử.
Bây giờ, mặc dù Tam Hoa nương nương mang một con tới, nhưng thấy dáng vẻ của con chuột chũi, hắn nhất thời cảm thấy không thể ăn nổi.
"Ăn thịt thỏ."
Thấy hắn không nói lời nào, mèo Tam Hoa lại tiếp tục thúc giục hắn.
Nó còn dùng chân đặt lên trên người con chuột chũi.
"..."
Tống Du im lặng một hồi, sau đó mới nói với nó.
"Đây là chuột thảo nguyên."
"Nghe không hiểu..."
"Còn được gọi là chuột chũi."
"Thỏ chuột chũi! Con thỏ!"
Mèo Tam Hoa nhìn hắn chằm chằn.
"..."
Tống Du bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tam Hoa nương nương ăn đi."
Mèo Tam Hoa vẫn không chịu bỏ qua, nó nghiêng đầu, không thể hiểu được nhìn hắn chằm chằm.
"Tại sao ông lại không án?"
Dứt lời nó còn không quên bổ sung.
"Là con thỏ."
"Ta đã nấu cháo."
"Nấu cháo-"
Mèo Tam Hoa bèn thẳng người dậy, nó duỗi người ra thật dài, quay đầu sang nhìn nồi cháo một cái, rồi lại nằm xuống, nhíu mày nhìn Tống Du.
"Tại sao ông cứ luôn ăn cỏ thế?"
"Là cháo, cháo rau dại."
"Hạt cỏ và cỏ."
"Cũng không khác mấy."
"Ăn thịt đi."
Mèo Tam Hoa vừa nhìn hắn, vừa lấy chân liên tục chạm vào người con chuột chũi.
"Thịt thỏ."
"Ta không thích ăn loại thỏ này."
Tống Du bất đắc dĩ nói.
"Huống chi ta đã nấu cháo rồi, loại thịt thỏ này không hợp bỏ vào trong cháo."
"Vậy thứ gì mới hợp?"
"Thứ gì mới hợp..."
Tống Du thật sự suy nghĩ, khoé mắt hắn chợt nhìn sang dòng suối nhỏ bên cạnh, bèn nói.
"Cá mới hợp, Tam Hoa nương nương bắt cá giúp ta đi."
"Thế nhưng cá sống ở trong nước..."
Lông mày mèo Tam Hoa lập tức nhăn lại.
"Đến bản thân Tam Hoa nương nương còn không có cá để ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận