Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 948: Viết Sách

Thần y đương thời, viết sách bốn lần, cả bốn lần sách đều bị huỷ, quả thật kỳ diệu. Chi e sau này, cho dù cuốn "Thái y kinh" này sẽ bị thất truyền hay có thể truyền lại cho đời sau thì sự tích bốn lần viết sách, bốn lần bị huỷ này cũng đều sẽ trở thành câu chuyện truyền kỳ được thế hệ sau đời đời truyền lại.
Chỉ là hai kết cục này, một bên là thần kỳ, một bên lại là tiếc nuối.
"Ta và Thái thần y kia chẳng gặp nhau được mấy lần, niệm tình y thuật và phẩm hạnh của hắn, ta mới phù hộ cho hắn. Lần trước, hắn tới tìm ta giao phó y kinh, thấy hắn thành tâm nên ta mới đồng ý."
Xà tiên vừa cầm bình gốm lên châm trà vừa nói.
"Tuy nhiên, một vãn bối như ngươi đã tìm tới nơi này của ta cầu xin, ta đương nhiên cũng không thể từ chối, nếu không chỉ e nếu lão hữu trên trời có linh lại mắng ta là kẻ hẹp hòi. Dù sao đây cũng là một chuyện tốt, cứ để hắn viết sách trong mấy gian nhà tranh để câu cá của ta đi."
Nói xong, xà tiên dừng lại một lát.
"Mặc dù ta không thường xuyên tới đây, nhưng dù sao nơi này cũng là địa giới của ta, những âm thần tiểu thần bình thường kia cũng không dám tới chỗ của ta làm càn, thần linh có tiếng tăm lại càng không dám tới."
Giọng điệu của hắn vô cùng tự tin.
"Đa tạ tiền bối."
Tống Du thành tâm thành ý hành lễ cảm tạ hắn. ...
Sáng sớm hôm sau.
Bếp lửa cháy bập bùng giữa căn nhà tranh. Chiếc áo tơi được treo gọn trên tường. Cần câu cá được đặt dựa vào tường. Trong phòng lúc này chỉ có một lão giả cùng một con mèo tam thể đang ghé vào bếp lửa.
Ông lão dùng gậy châm lửa, cúi đầu nhìn con mèo.
Con mèo cũng ngẩng đầu lặng lẽ nhìn ông lão.
"Ngươi tên là Tam Hoa nương nương?"
Lão Xà Tiên mở miệng hỏi trước, dời ánh mắt khỏi bếp lửa.
"Phải rồi!"
Con mèo vẫn nhìn lão chằm chằm, nghiêm túc đáp lại.
"Ngươi và hắn gặp nhau khi nào?"
"Vào buổi chiều!"
Con mèo trả lời rất nhanh nhạy.
"Lúc mặt trời sắp lặn!"
"Năm nào?"
"Năm Minh Đức..."
"Ở đâu?"
"Trong đền thờ."
"Đền thờ?"
"Đền thờ của ta!"
"Đền của ngươi?"
"Tam Hoa nương nương ban đầu là Miêu nhi thần, giúp người bắt chuột, nhưng bởi thần tiên của Thiên Cung không cho Tam Hoa nương nương làm Miêu nhi thần nữa..."
"Cho nên hắn mang ngươi theo?"
"Là hắn muốn kết bạn với Tam Hoa nương nương, cùng nhau chu du thiên hạ, cũng là để hắn không bị cô độc."
Tam Hoa ngữ khí nghiêm túc trả lời.
"Vậy lúc đó, ngươi muốn đi cùng hắn ta sao?"
"Tam Hoa nương nương muốn."
"Thì ra là vậy."
Xà Tiên rất bình tĩnh gật đầu, ánh mắt lóe lên, không biết lão đang nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi:
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta không biết."
"Không biết?"
"Đạo sĩ nói Tam Hoa nương nương tuổi thọ rất dài, cho nên không cần quan tâm chuyện tuổi tác. Đạo sĩ còn nói Tam Hoa nương nương sinh ra đã rất tự do, nghĩ mình là bao nhiêu tuổi thì chính là bấy nhiêu tuổi."
"Tuổi thọ dài cũng không hẳn là chuyện tốt..."
"Tại sao?"
Mèo con vô cùng khó hiểu, sống lâu không phải sẽ tốt sao.
"..."
Xà Tiên lắc đầu, lão cũng không nhiều lời, chỉ hỏi tiếp:
"Đắc đạo mấy năm rồi?"
"Ta không biết."
"Chuyện này cũng không biết?"
"Lúc đó ta không biết đếm."
"Biến hình thì sao?"
"Một, hai... sáu năm!"
"Vậy ngươi còn nhỏ, tương lai còn rất dài."
"Ta là mèo lớn..."
"Ha ha..."
Xà Tiên không khỏi nở nụ cười, lắc đầu.
Thật thú vị khi nói chuyện với chú mèo này.
Nhưng đột nhiên lão lại nghĩ đến chuyện bắt đầu cảm thấy nói chuyện với trẻ con khá thú vị, dường như cũng là một loại tâm tính của người già.
Lúc này Tam Hoa chủ động mở miệng hỏi:
"Ông tên là Xà Tiên?"
"Kêu ta là gì cũng được."
"Làm sao mà ông cao lớn như vậy?"
"Hả?"
" Cao lớn như này..."
Con mèo nằm sấp, rút đôi chân trước ngắn ngủi từ dưới ngực ra, khoa tay múa chân một cái, ý chỉ chiều dài và chiều rộng, sau đó lại một lần nữa rụt trở về, khoanh tròn lại, ngửa đầu nhìn lão chằm chằm.
"Là to lớn như này này."
Xà Tiên đã hiểu rõ câu nói của nàng, lão cười đáp:
"Thân thể của loài yêu lớn hơn động vật một chút là chuyện rất bình thường, ta tuổi đã cao, sống mấy trăm năm. Xà Yêu lại có phần đặc thù, cho nên cơ thể mới to lớn như vậy..."
"Có cái gì đặc thù?"
Mèo con tiếp tục nghiêm túc hỏi.
"Động vật bình thường từ khi lớn lên cho đến trưởng thành, thường thì sau khi sinh trưởng được một thời gian, sẽ không phát triển thêm nữa. Khi về già thậm chí sẽ gầy gò, nhỏ bé lại. Nhưng truyền thuyết rắn có huyết mạch rồng, cho nên vẫn sẽ sinh trưởng tiếp tục. Cho dù là loại rắn bình thường cũng sẽ không ngừng lớn lên, mãi cho đến khi già, chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn."
Xà Tiên với giọng nói chậm rãi giải thích.
"Sau khi thành yêu, sẽ lớn lên nhanh hơn."
"Có thể học được không?"
"Là bẩm sinh, không học được."
"Loài mèo có thể to lớn đến mức nào?"
"..."
Xà Tiên quay đầu cẩn thận nhìn nàng, ánh mắt đối diện với nàng.
Ánh mắt của lão giả đã có vài phần đục ngầu.
Đồng tử của mèo con lại trong suốt vô cùng.
Xà Tiên không nhìn thấy chút ưu sầu nào, giống như nàng chưa bao giờ lo lắng về sự khác biệt tuổi thọ giữa một loài yêu đạo hạnh nhất định sẽ trở nên thâm hậu với một tu sĩ Phục Long Quan. Lão lại nhìn đôi mắt long lanh này, thầm nghĩ, tên đạo sĩ trẻ tuổi đang rửa mặt bên ngoài kia quả nhiên đã bảo vệ nàng rất tốt.
Đương nhiên đó là một điều tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận