Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 360: Diệu Kế

Tiền triều những năm cuối, thiên hạ dĩ nhiên phân liệt, các nơi chư hầu hỗn chiến, quân phiệt nổi lên bốn phía, yêu ma tàn sát khắp nơi, thần linh giằng co, tình cảnh lúc ấy gọi đúng ra là dân lầm than. Tổ tiên Đại Yến xem như một thế lực lớn trong đó, lại có đức hạnh trong các thế lực lớn khắp nơi, dần dần lấy được lòng dân. Theo ghi chép, Thái tổ bổn triều từng được một vị đạo nhân tương trợ qua thời gian vài năm, chính là trong thời gian mấy năm đó, yêu ma tứ phương đều bị truy sát, người trong thần linh tiền triều làm loạn hạ giới cũng được bình định, Thái tổ mới được bình được thiên hạ, người cũng được nhắc nhở phải đối xử tử tế với lê dân bách tính, lúc này mới có Đại Yến chú trọng dân sinh và kinh tế.
Không biết hậu thế ra sao, nếu ngoảnh lại nhìn cổ nhân trước đó, thật sự không có triều đại nào dân chúng tốt hơn Đại Yến.
Đến trăm năm trước, Đại Yến đã từng lâm vào suy yếu, nhân khẩu tăng mạnh, thổ địa không đủ nuôi sống người trong thiên hạ. Thời đại loạn lạc, thậm chí phương bắc đã có người cử binh tạo phản, thế lực bốn phương rục rịch. Nghe nói cũng là một vị đạo nhân không đành lòng thấy thiên hạ lại chìm trong hỗn chiến loạn lạc, trôi giạt khắp nơi, ông đã dâng lên rất nhiều diệu kế, lại có Hà Công dũng cảm đứng ra, lúc này thiện hạ mới hưng thịnh trở lại, thậm chí là một chiến thắng vĩ đại
"Quốc sư nghe tin này từ đâu?"
"Chuyện Thôi Nam Khê gặp tiên ở Vân Đỉnh Sơn, bần đạo thật sự có chút tò mò, liền đi điều tra một phen, nhờ rất nhiều tin đồn được lan truyền trong dân gian, bần đạo tìm được tung tích truyền nhân của Phục Long Quan đã xuống núi."
"Vân Đỉnh Sơn!"
Hoàng đế lập tức mở to hai mắt.
Lúc ấy nghe được chuyện ở Vân Đỉnh Sơn gặp tiên, ngài cũng không đem nó liên hệ với Phục Long Quan. Có lẽ là lần trước tu sĩ của Phục Long Quan xuất hiện ở hoàng thất trước mặt đã qua gần trăm năm, quá lâu chưa nghe nói qua, có lẽ là sự xuất hiện trong một đêm thật đáng làm cho người ta kinh ngạc, để cho mọi người cảm thấy đó là Chân Tiên làm ra, tu sĩ của Phục Long quan cũng làm không được."
"Quốc sư làm sao biết được chuyện hắn đến Trường Kinh?"
Hoàng đế nghĩ nghĩ,"
"Chẳng lẽ Thành hoàng Trường Kinh..."
"Bệ hạ anh minh."
"Đêm qua..."
"Bần đạo suy đoán, hơn phân nửa cũng là thủ pháp của hắn."
"..."
Hoàng đế vẫn mở to mắt.
"Vân Đỉnh Sơn trải qua nhiều năm đã là tiên tích, hôm nay lại trời giáng điềm lành, làm dịu kinh thành xung quanh vạn vật, chẳng lẽ tu sĩ của Phục Long Quan thật sự là tiên nhân?"
"Không giấu diếm bệ hạ, bần đạo hôm qua có gặp qua hắn ta một lần."
"Quốc sư đã gặp rồi à?"
"Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ thôi ạ."
"Hắn trông như thế nào, quốc sư với hắn đã nói những chuyện gì vậy?"
"Bần đạo mời hắn lên Quan Tinh Lâu, uống vài chén trà, hàn huyên chút chuyện về địa phủ."
Quốc sư nói tiếp:
"Lần đầu gặp nhau, không tiện nói chuyện, đành phải hàn huyên chút đại thế thiên hạ.
"Quốc sư cùng hắn hàn huyên về chuyện Địa phủ ư?"
"Bệ hạ yên tâm, Phục Long Quan cũng không ham muốn những thứ này. Nếu ngưng tụ địa phủ là chiều hướng phát triển, bọn họ cho dù sẽ không trợ giúp một tay, cũng sẽ không chống lại thiên đạo dân tâm."
Quốc sư nói,
"Huống chi chuyện địa phủ luân hồi vừa nói ngay cả trẻ con cũng biết, bọn họ nếu thật sự có tính toán gì, cũng không chê bần đạo mà hàn huyên tâm sự."
"Vị kia suy nghĩ ra sao về việc đó?"
"Dường như hắn chỉ muốn làm khán giả đứng xem thôi."
"Nếu quốc sư có thể cùng nói chuyện, vậy trẫm có thể mời hắn vào trong cung hàn huyên một chút không?"
"Bần đạo cũng không biết hắn đang ở nơi nào."
"Quốc sư cho rằng..."
"Truyền nhân của Phục Long Quan trời sinh tính tình tiêu sái tự nhiên, bần đạo cùng vị kia nói chuyện nửa buổi chiều, chỉ cảm thấy hắn khá tùy hứng. Bệ hạ tuy là hoàng đế, nếu ngài muốn cùng hắn kết giao, vẫn là nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn."
"Quốc sư cho rằng, như thế nào gọi là thuận kỳ tự nhiên đây?"
"Bệ hạ không chủ ý đi tìm, ngày nào đó tự nhiên ắt sẽ gặp, như vậy có thể ngồi cói chuyện với hắn một lần.
"Cũng được."
Hoàng đế nheo mắt, người cũng không nói gì thêm.
Người lại nâng chén trà, trong lòng tỏ vẻ thán phục, hâm mộ.
"Thế nhưng, có điều truyền nhân của Phục Long quan tính tình cương trực, cũng có vài người thích tiện tay phạt mạnh đỡ yếu, hàng yêu trừ ma, bệ hạ, trong triều có ít người ỷ mạnh hiếp yếu, mắt không có pháp kỷ, thậm chí có người dung túng yêu ma ở trong thành làm loạn, hảo thanh trừ dị kỷ, vì tránh cho mạo phạm đến nhân tiên, bệ hạ vẫn nên ban hành nhiều ràng buộc. ."
"Đa tạ quốc sư chỉ điểm."
Vẻ mặt hoàng đế lãnh đạm, người đương nhiên biết điều hắn vừa nói là gì.
Trong triều quả thật có người ngang ngược kiêu ngạo, nhưng quốc sư nói không phải là một số người trong triều, nếu thật sự là quan viên bình thường trong triều, quốc sư cũng có những ràng buộc, làm sao có thể nhắc nhở mình như vậy.
Tất nhiên là người họ hàng với hắn.
Phục Long Quan cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ không dễ dàng tru diệt hoàng thất, cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ sợ hãi hoàng quyền. Hoàng quyền chỉ để ý người trong thiên hạ, mặc kệ người trên núi. Chính là vị quốc sư Lộc Minh Sơn Phụng Thiên Quan trước mặt này, không dám che giấu, nhắc nhở mình cần có ràng buộc với hậu thế, huống chi là nhân tiên ắt có bản lĩnh tiên nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận