Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 454: Nhã Hứng

Tướng quân theo thói quen quan sát bốn phía, chỉ là nhìn thoáng qua một chút. Sau khi thấy vị đạo sĩ đang đứng ven đường phía trước mặt, ông không rời ánh mắt, cũng không đáp lại mấy câu hỏi của hai vị thanh niên kia nữa.
Cho đến khi ông đi tới bên cạnh đạo sĩ.
"..."
Tướng quân chỉ nhẹ nhàng cầm lấy dây cương nhấc lên, cũng không cần dùng sức kéo, cũng không cần lên tiếng, con ngựa liền ngầm hiểu, dừng bước lại.
"Huy..."
Lúc này phía bên cạnh lẫn đằng sau ông đều vang lên tiếng kêu tương tự.
Một đám đội ngũ liền như vậy dừng lại.
Chỉ thấy tướng quân đứng trên ngựa, nghiêng người chắp tay, thanh âm vững vàng, nói với đạo sĩ đang đứng ở ven đường:
"Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Đạo sĩ bên đường cũng lập tức hành lễ trả lời:
"Bái kiến Trần tướng quân."
Hai người thiếu niên trẻ thấy vậy, trong lòng đều có chút suy nghĩ.
Thiếu niên lớn tuổi hơn nheo mắt lại, dường như trong nháy mắt đã biết đạo sĩ này là ai, Trần tướng quân vì sao lại quen biết hắn.
Thiếu niên trẻ tuổi thì vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng khí độ ôn nhu, cười như gió xuân, hỏi tướng quân bên cạnh:
"Đây là người quen của tướng quân sao?"
"Bẩm điện hạ, là người quen cũ của thần.".
Tướng quân bình tĩnh đáp, tiếp tục nhìn về phía đạo sĩ:
"Chẳng hay tiên sinh đây từ đâu lại đi đến đây?"
"Tại hạ ra ngoài một chuyến."
"Tiên sinh muốn trở về thành sao?"
"Vâng, đúng vậy."
"Trời vừa mới mưa, đường lầy lội, chúng ta gặp nhau ở đây cũng coi như hữu duyên, không biết Trần mỗ có may mắn mời được tiên sinh đi cùng không?"
Trần tướng quân nói xong quay đầu lại nhìn.
Lập tức liền có một gã cấm quân xoay người xuống ngựa, giẫm lên chỗ bùn lầy, cầm lấy dây cương đi về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, lắc đầu từ chối:
"Đa tạ ý tốt của tướng quân, dù sao thì giày của tại hạ cũng đã bẩn, cũng không sao cả, tại hạ cũng không vội phải về thành."
"Tiên sinh thật nhã hứng."
"Không phải nhã hứng, thực sự là tại hạ đã đi một chuyến, đi quá xa rồi, giờ kinh thành gần trong gang tấc, cũng sắp tới nơi rồi."
"..."
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
Không ngờ lại có chuyện có người dám từ chối ý tốt của Trần tướng quân, dù tướng quân không mảy may nghĩ tới việc tay đang cầm trọng binh, lại còn khách khí có lời mời như thế.
Tướng quân ngồi trên ngựa gật đầu, như có điều suy nghĩ, lập tức xoay người, chắp tay hành lễ với người bên cạnh:
"Hai vị điện hạ, kinh thành đã gần ngay trước mắt, hôm nay Trần mỗ may mắn gặp được người quen cũ, liền mời hai vị điện hạ về thành trước, cho phép Trần mỗ cùng tiên sinh trò chuyện vui vẻ một phen, cũng dễ ôn chuyện."
"Tướng quân cứ tự nhiên."
Thiếu niên lớn tuổi hơn vội vàng đáp.
Vị thiếu niên trẻ tuổi vốn định nói thêm chút gì đó, nghe sư huynh nói vậy nên thôi, chỉ tò mò nhìn về phía đạo sĩ cùng nữ đồng đang đứng ven đường.
Đoàn quân tiếp tục đi về phía trước, chỉ để lại Trần tướng quân cùng hai gã thân binh đứng tại chỗ.
"Tiên sinh thật sự không cưỡi ngựa?"
"Xin đa tạ ý tốt của tướng quân."
"Đồng nhi bên cạnh tiên sinh tuổi còn nhỏ, Trần mỗ cũng có thể đi chung một con ngựa."
Trần tướng quân lại nhìn về phía nữ đồng bên cạnh đạo sĩ.
"Bọn ta có ngựa!"
Nữ đồng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cũng được."
Tướng quân không cần nghĩ ngợi, xoay người xuống, dắt ngựa đến gần đạo sĩ, cười thi lễ:
"Trước đây, khi vừa gặp tiên sinh trong cung, Trần mỗ rất muốn nói chuyện với tiên sinh, nhưng vẫn chưa được nói chuyện thỏa thích. Không ngờ lần săn bắn này trở về thành, lại có thể gặp tiên sinh ở ven đường, thật sự hữu duyên."
"Tướng quân là..."
"Ta đi cùng hai vị điện hạ ra khỏi thành săn bắn."
Tướng quân nhìn về phía đội quân đi xa phía trước, nói thêm một câu:
"Là do Bệ hạ hạ lệnh."
" Vậy khi tướng quân trở về chắc chắn bệ hạ sẽ có nhiều nghi vấn lắm."
"Cứ nói thật là được."
"Tướng quân ra khỏi thành săn bắn, vì sao mặc áo giáp?"
"Ngoài thành có nhiều hổ hùng mãnh thú, thỉnh thoảng còn có thành tinh yêu quái thường lui tới, muốn bảo vệ điện hạ chu toàn, đương nhiên phải dùng đến giáp."
"Thì ra là thế."
Tống Du cười cười, hắn cũng không có ý định hỏi nhiều.
Đội quân đi càng lúc càng xa, cấm quân phía sau cũng rời đi. Vị đạo sĩ lại từng bước tiến về phía trước, đi theo bên cạnh là Trần tướng quân và hai tên thân binh, khoác áo chỉnh tề, dắt ngựa mà đi.
"Mấy ngày gần đây, trong thành tràn đầy tin đồn phủ thái úy, thậm chí có bách tính nói là thần tiên hạ phàm, hóa thành phàm nhân chi thân, trừng trị gian thần ác bá."
Trần tướng quân nở nụ cười nói. Khi đi cùng đạo sĩ, dáng người của hắn càng đến cao lớn hùng tráng, nhất là dưới áo bào còn có trọng giáp.
"Quan to quý nhân biết được nhiều hơn chút ít, mấy ngày nay không biết bao nhiêu người đi tìm tiên sinh, nhưng nào nghĩ đến, tiên sinh lại chạy ra ngoài thành đi tìm cao nhân , sợ là tiên sinh bế môn canh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận