Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 824: Trà Lâu Ven Đường

Trong đầu hắn cũng hiện ra hình ảnh đế vương cao tuổi không biết bị bệnh thật hay là giả bệnh và một công chúa trung niên không chế triều chính, mượn cơ hội này tiến hành một hồi minh tranh ám đấu.
Không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió.
Cũng không biết bao nhiêu cố nhân ở Trường Kinh bị điều này ảnh hưởng.
Chỉ nguyện tất cả cố nhân đều khỏe mạnh.
Tống Du sớm đã biết, sau khi hắn rời khỏi Trường Kinh, kinh thành chắc chắn sẽ trở thành một vở kịch lịch sử, ngắn thì mấy năm, lâu thì mười mấy năm. Lúc hắn trở lại kinh thành sẽ có thể nhìn thấy kết quả, hoặc khi đi trên đường, sẽ có thể thấy được giai đoạn cao trào của vở kịch lịch sử này. Thế nhưng hắn quả thực không nghĩ rằng, vào ngày hôm nay, ở một Triệu Châu cách Trường Kinh xa như vậy, trong lúc vô tình, hắn lại nghe thấy kết quả của giai đoạn lịch sử đó qua lời kể của thuyết thư tiên sinh ở trà lâu ven đường.
Quả là thú vị khó mà giải thích được.
Lúc này, nghe kể đương nhiên không thể sánh được với việc chính tai nghe thấy, tận mắt chứng kiến, nhưng sống trong thời đại này, cũng được coi như chứng nhân lịch sử của thời đại.
Tầm mắt cũng chỉ rộng tới mức đó, trời đất bao la, con người lại nhỏ bé, không ai có thể tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nhưng mỗi người đều có chuyện phải làm trước mắt, chăm chú lắng nghe câu chuyện trước mắt, nghe người khác kể lại cũng là một trải nghiệm không tệ.
"Hai đóa hoa nở, mỗi cành nở một đóa."
"Lại nói tiếp, lúc Tín Sử nhận được thánh chỉ liền hoả tốc mang tới phương Bắc. Lúc về kinh tốn 4 ngày đi hết chặng đường 3000 dặm, lúc tới phương Bắc chỉ tốn 3 ngày. Trần tướng quân tiếp thành chỉ, ầm ầm ầm, lập tức nổi trống tập hợp binh lính, chia thành mấy nhánh nhân mã đồng thời tiến binh đánh Tái Bắc, lúc này khí thế của người Tái Bắc đã sớm bị đánh tan, nào còn sức chống đỡ?"
"Ôi! Trận đánh này có thể nói là vô cùng tuyệt vời!"
"Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"
"Chỉ tốn nửa tháng, quân ta đã một đường đánh tới Mã Y Đông, cũng chính là nơi tọa lạc của triều đình Tái Bắc, san bằng triều đình Tái Bắc. Sau đó, quân ta lại đi sâu hơn 2000 dặm vào lãnh thổ Tái Bắc rồi mới dừng lại! Ha, quân ta còn không hoảng loạn, không vội vàng, chọn một ngọn núi cao dựng đàn tế trời, bẩm báo với ông trời rằng chúng ta đã đánh thắng, cũng để cho người Tái Bắc biết chúng ta đã đánh tới đây, lúc này mới thu binh quay về..."
"..."
Đạo sĩ nghiêm túc lắng nghe.
Xem ra bản thân hắn vừa mới trải qua thời điểm chói sáng nhất trong lịch sử của vùng đất này.
Người trong trà lâu càng nghe càng hào hứng không thôi, không ít người đã nắm chặt nắm đấm.
Những người tập hợp lại thành một bàn chơi bài không phát hiện ra mình đã dừng động tác trong tay lại từ lúc nào, ngơ ngác ngoảnh đầu nhìn về phía thuyết thư tiên sinh, say sưa lắng nghe.
Tống Du thậm chí còn nhìn thấy có người nghe mà ngơ ngác ngay tại chỗ, quên cả hào hứng, hơi thở cũng trở nên nặng nề... Tựa như những chuyện lớn trong lịch sử có tầm quan trọng không nhỏ, còn con người rất nhỏ bé, chẳng đáng nhắc tới sống trong thời đại này, có người chỉ nghe kể thôi cũng đã cảm thấy hao tốn không ít sức lực, không thể thở nổi.
Hai mắt của thiếu niên đã sáng lấp lánh từ lâu.
Thuyết thư tiên sinh đã kể chuyện xong, đang dừng lại nghỉ ngơi.
Nhưng hơi thở của thiếu niên vẫn dồn dập như cũ, chỉ hận mình không lớn lên thêm vài tuổi, tòng quân đi theo bên cạnh tướng quân kia, lập được kỳ công cái thế, lưu danh thiên cổ.
Mãi cho tới khi ánh mắt hắn liếc sang đạo sĩ, thấy đạo sĩ đang nhìn mình, lúc này, hắn mới vội vàng thu lại biểu cảm, còn cố ý nín thở, giả vờ như mình đang rất bình tĩnh, trầm ổn, còn cho rằng đạo sĩ không nhìn ra.
Đạo sĩ cũng chỉ cười, không vạch trần hắn.
"Gần đây, thiếu hiệp rất nhàn rỗi à?"
Thiếu niên lập tức bình tĩnh đáp.
"Tết sắp tới, mặc dù người ra vào thành nhiều, nhưng những người cần dẫn đường lại không khác ngày thường bao nhiêu, những kẻ vất vả như chúng ta cũng cần phải nghỉ ngơi."
"Đúng vậy, nên nghỉ ngơi."
Đạo sĩ nói với hắn.
"Trông gương mặt của thiếu hiệp có vẻ mệt mỏi, mặc dù huyết khí sung mãn, nhưng lại trộn lẫn sự suy nhược, là dấu hiệu của chứng mệt nhọc ngầm. Nếu để lâu, chỉ sợ bởi vì cơ thể suy nhược mà để lại bệnh ngầm, có lẽ lúc trẻ tuổi sẽ không cảm nhận được gì, nhưng tuổi tác lớn dần, sẽ phát hiện ra vấn đề."
"Tiên sinh biết y thuật à?"
"Tại hạ là đạo sĩ."
"À, có rất nhiều đạo sĩ biết y thuật."
Thiếu niên nói bằng giọng điệu "ta đã nhìn thấy rất nhiều".
"Tại hạ biết pháp thuật."
Thiếu niên lại lúng túng một hồi, gương mặt đen nhánh hơi đỏ lên, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục hỏi.
"Bệnh ngầm thì sẽ ra sao?"
"Nhẹ thì khi về già sẽ bệnh tật khắp người, vô cùng khổ sở, nặng thì giảm thọ đoản mệnh, sớm ngày xuống hoàng tuyền."
Thiếu niên im lặng một hồi, sau đó mới nói.
"Người luyện võ, có mấy ai không bị tổn thương cơ thể, mắc phải bệnh ngầm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận