Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 290: Không Có Pháp Khí

Chậm rãi như đang đi tản bộ, ánh trăng đầy áo.
Bên đường có một vài căn nhà đang để đèn, ánh lửa xuyên qua cửa sổ tỏa ra tia sáng lờ mờ, còn có tiếng nói chuyện, có tiếng trẻ con khóc nháo, có vài quán rượu đã đóng cửa tiệm nhưng bên trong vẫn thắp đèn đuốc sáng trưng, còn có tiếng người hô hào nói chuyện ầm ĩ bên trong, còn có một vài căn lầu gác tinh xảo còn thổi sáo đàn hát, tiếng cười liên miên không dứt.
Trên đường phố chỉ có ánh trăng quạnh quẽ và người đạo nhân cô độc, trong cánh cửa đang đóng kia, lại là trăm thái dân sinh và cảnh ca vũ thanh bình của kinh thành.
Ngẫu nhiên có một đám cấm quân xếp thành hàng đi tuần tra ngang qua đường.
Đạo nhân chỉ hơi đứng nép vào chỗ tối là bọn họ dường như không thể nhìn thấy hắn được, cứ đi thẳng qua hắn.
Ngẫu nhiên có một vị thần quan mặc kim giáp lướt qua bầu trời, bộ dáng như là một vị võ quan nào đó được thờ trong miếu Thành Hoàng, ánh mắt sắc bén quét xuống đường phố phía dưới, bọn họ có thể nhìn thấy đạo nhân, nhưng cùng lắm chỉ sà xuống dưới quan sát cẩn thận, phát hiện đạo nhân là người chứ không phải yêu cũng bỏ đi, hoặc là thấy đạo nhân đang nhìn bọn họ, đi xuống dưới dò hỏi mấy câu, sau đó cũng rời đi.
Tống Du thuận lợi đi đến phố Cây Liễu, về đến nhà.
Đạo nhân cũng không cảm thấy tiếc nuối, tuy không ngẫu nhiên gặp phải yêu quái, nhưng cũng cảm thụ được sự tự tại khác hẳn với lúc đi bộ trong thành vào ban ngày.
Hắn múc nước rửa mặt, lên lầu nghỉ ngơi.
Không biết hắn tiến vào mộng đẹp từ lúc nào, chỉ là lúc hắn đang mơ mơ màng màng, đầu óc lại đột nhiên thanh tỉnh lại, nhìn quanh hai bên mới phát hiện bản thân mình đang ăn mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở mép giường, mà trước giường có ba bóng người, một vị mặc quan bào, hai vị kia một người mặc giáp lính, một người mặc áo quan nhân, quanh thân có mây mù quấn quanh.
Đây là Thành Hoàng của Trường Kinh và hai bị phụ quan.
Trên mặt Tống Du không có vẻ giật mình, chỉ chắp tay hành lễ:
"Xin chào Thành Hoàng đại nhân."
"Xin chào tiên sư."
"Không biết hôm nay Thành Hoàng đại nhân đến tìm ta là có chuyện gì?"
"Mấy ngày hôm trước được tiên sư nhắc nhở, tiểu thần và quan cấp dưới đi kiểm tra mấy đêm, phát hiện trong đó có một con yêu quái. Có điều đạo hạnh của con yêu quái kia cao thâm, vài vị võ quan và cấm vệ quân đấu với yêu quái đến nửa đêm, nhưng vẫn để nó chạy thoát khỏi thành."
Thành Hoàng khom người nói:
"Nhưng mà tiểu nhân đoán chừng nó vẫn sẽ trở về, chỉ sợ lần sau sẽ lại để nó chạy thoát mất, nên cả gan đến đây vay mượn một hai kiện pháp khí của tiên sư để bắt yêu."
"Pháp khí thì ta không có, có điều ta có thể tặng cho người hai tấm bùa chú, sáng sớm ngày mai ngươi đến đây mà lấy."
"Đa tạ tiên sư."
"Chỉ mong có thể giúp người trừ hại cho dân."
"Tiểu thần xin cáo lui."
"Đi thong thả."
Cảnh trong mơ đến đây là kết thúc.
Lúc Tống Du mở to mắt ra, phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường như cũ.
Có điều bên ngoài đã tảng sáng rồi.
Hắn lại nhắm mắt ngủ một chút, đến lúc thức dậy trời đã sáng choang.
Tống Du tìm lá bùa trong túi ống ra, lấy bút vẽ bùa và mực chu sa, dẫn động linh lực, nhẹ nhàng đặt bút, vẽ ra hai lá bùa.
Một cái là lôi phù, một cái là hỏa phù.
Hắn nghĩ ngợi, thuận thiện lấy giấy viết ra nhắc nhở Thành Hoàng, thứ này chỉ dùng để trừ yêu.
Sau khi thu dọn giấy bút xong, Tống Du mới vừa lòng ra khỏi cửa, chuẩn bị đi đón Tam Hoa nương nương bắt chuột suốt đêm qua. ...
Trong dinh thự của Công Bộ Lưu lang trung.
Trong sân có bốn hàng chuột nằm sắp xếp chỉnh tề, mỗi một con chuột đều mập mạp to béo, chỉ sợ mèo con còn không to bằng chúng, lúc này đám chuộc đang nằm im bất động. Chuyện càng làm cho người ta giật mình là đám chuột này cùng nằm về một phía, đầu cùng hướng với đầu, đuôi cùng hướng với đuôi, mặt cũng đồng loạt quay về một phía, một một con nằm cách nhau một khoảng đều tăm tắp.
Lại nhìn sang bên cạnh đám chuột -
Có một con mèo Tam Hoa đang ngồi thẳng, chuyên tâm liếm láp móng vuốt của mình.
"Thật là thần kỳ!"
Mọi người kinh ngạc cảm thán.
Nếu không phải đêm qua có người hầu cảm thấy tò mò, nửa đêm lặng lẽ mở cửa sổ ra nhìn trộm, chính mắt nhìn thấy con mèo con này chạy khắp các gian nhà trong dinh tự, cắn cổ từng con chuột kéo đến xếp ở chỗ này, chỉ sợ bọn họ còn cho rằng đêm qua có người trèo tường vào đây, bày lũ chuột này ra sân rồi lại trèo tường chạy mất.
Đột nhiên mèo con cử động.
Thì ra nó phát hiện có một con chuột nằm hơi lệch, vương móng vuốt ra khảy khảy con chuột đó nằm lại đúng hàng.
"Thật là thần kỳ!"
Mọi người lại cảm thấy kinh ngạc, không ngừng cảm thán.
Có người đang đếm số chuột, có người đang nhìn con mèo này, còn có người đang thuật lại động tĩnh ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm ở trong phủ vào đêm qua, người kể sinh động như thật, người nghe cũng thích thú không thôi.
"Cốc cốc..."
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Có người vội vàng đi ra mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận