Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1009: Cân Bằng

Ở bên ngoài cách đó mấy chục dặm, một con hươu đang lao thật nhanh.
Một đàn sói đuổi theo phía sau nó không chịu rời đi, bao vây chặn đánh nó.
Thế nhưng con hươu này cực kỳ linh hoạt, nó nhanh chóng đổi hướng, hết chạy sang phải rồi lại chạy sang trái, mỗi khi bị đàn sói bao vây, nó đều có thể tìm được chỗ lao ra khỏi vòng vây, cho dù chạy không nổi nữa, nó cũng chỉ cúi đầu xuống, dựa vào cơ thể cứng rắn do đã thành tinh của mình húc bay, thậm chí đâm chết đàn sói, sau đó lập tức chạy thoát.
Chỉ là lúc nó lần nữa thay đổi phương hướng, tránh khỏi sự tấn công của một con sói hoang ở đằng trước, đồng thời khiến cho đàn sói đang đuổi theo ở phía sau hoặc là phanh gấp trong rừng cây tạo ra một vết rạch, hoặc là cơ thể mất cân bằng lăn lông lốc, chợt nó nghe thấy một tiếng gầm giận dữ chấn động lòng người vang lên ở phía trước.
Nó nghiêng đầu sang, sợ hãi nhìn...
Đó là vua của núi, một con mãnh hổ to lớn, trên lưng nó còn đang cõng một tiểu nữ đồng.
Con mãnh hổ đó bộc phát tốc độ cực nhanh, ngẩng mặt lên lao về phía nó, lúc con hổ ở cách nó chừng 1 trượng, nó liền há miệng, để lộ răng nanh sắc nhọn vàng rực, ánh mắt như hạt đậu, lớp da màu vàng đen trên mặt nó hình thành nên từng nếp gấp theo động tác há miệng của nó, chân phải nó cũng đã mở ra thật to, tụ lực chuẩn bị tấn công.
Phong thái của vua núi lập tức được phô bày không sót chút nào.
Trong lòng lộc yêu vô cùng sợ hãi, mặc dù nó không bị dọa tới mức đứng sững sờ ngay tại chỗ nhưng không còn có ý định phản kháng như khi đối diện với đàn sói nữa.
Khoảng cách 1 trượng cũng chỉ trong chớp mắt.
Con mãnh hổ đã nhanh chóng lao tới trước mặt nó.
Một chưởng mạnh mẽ đánh xuống.
"Ầm!"
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Chiếc đầu của lộc yêu chạm đất trước, sau đó cơ thể nó mới nghiêng xuống theo, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Vẫn có một con chim én bay ra...
Ở trên con đường này có không biết bao nhiêu yêu quái.
Đa phần là những tiểu yêu có đạo hạnh thấp kém, bọn chúng không chỉ không biết biến hình, thậm chí còn không thể biến hình, loại tiểu yêu nửa yêu nửa thú hoang này rất khó phát hiện ra, số lượng lại nhiều, đã vậy chúng còn trốn rất kỹ, vừa mới nhìn thấy, quay lại đã chẳng thấy đâu.
Con hồ yêu kia rất sợ bọn hắn phản đòn lại.
Cho dù những tiểu yêu kia có bị đạo sĩ tiêu diệt sạch sẽ cũng cần phải hao tốn công sức.
Thế nhưng chim én và con mèo phối hợp rất ăn ý, một trên trời một dưới đất, chỉ cần là yêu hay quỷ xuất hiện ở hai bên con đường này đều sẽ bị bọn nó nhanh chóng tiêu diệt.
Tống Du vẫn đang ngồi trên lưng ngựa phi nhanh theo gió, đây cũng là lần đầu tiên hắn cưỡi ngựa Tảo Hồng.
Gió như thể đang ở ngay bên cạnh, gần đến như thế.
Biểu cảm của đạo sĩ không đổi, bình tĩnh suy nghĩ.
Có lẽ hắn đã biết được Nghiệp Sơn là gì.
Pháp thuật tà môn mà Tống Du nhìn thấy ở Cảnh Ngọc, Hòa Châu lúc trước chỉ có thể kéo dài 200 năm thọ nguyên, quốc sư quả thật không cần thiết dùng tới nó, cho dù hắn có thu thập những phương pháp kéo dài thọ nguyên lợi hại khác, lúc đó quỷ thành cũng đã hoàn thành. Địa phủ âm gian cũng sắp ngưng tụ thành công, quốc sư hoàn toàn có thể đạt được một vị trí tuyệt vời, mặc dù con đường trường sinh thành thần từ quỷ đạo khác với con đường thành thần từ nhân đạo, nhưng cũng phải so sánh thời gian dài ngắn của hai con đường này.
Con đường trường sinh thành thần từ quỷ đạo quả thật vừa không được ung dung tự tại, lại vừa không được tự do, đến hai chữ "trường sinh" cũng phải đặt trong ngoặc kép, nhưng một khi đã đi trên con đường này, có được trường sinh hay không, không còn là chuyện bản thân có thể làm chủ được nữa, mà là giao vận mệnh của mình vào trong tay của bách tính nhân gian và người cầm quyền, nhưng nếu so sánh giữa 1000 năm trường sinh thành thần từ quỷ đạo với 200 năm trường sinh từ nhân đạo, điều này cũng rất đáng để so sánh.
Tương tự, pháp thuật tà môn ở Cảnh Ngọc, Hòa Châu kia còn lâu mới cần dùng tới nhiều dược liệu và quỷ hồn như vậy.
Tống Du chỉ có thể suy đoán, có lẽ hai phương pháp kéo dài thọ nguyên này có chỗ giống nhau, hoặc một phương pháp là bản hoàn thiện, còn một phương pháp là bản thiếu sót.
Âm mưu của quốc sư hoàn toàn không phải địa phủ âm gian.
Người giống như hắn, làm quốc sư trong triều đình nhân gian, có phút nào giây nào không được hưởng thụ quyền lực trong nhân gian đâu, hà cớ gì phải mưu đồ thần chức ở âm gian nữa?
Âm mưu của hắn là trường sinh bằng nhân đạo.
Trở thành một người ung dung tự tại, có thể nếm trải mọi chua ngọt đắng cay, có thể ăn hoa màu ngũ cốc, có thể tắm nắng thưởng trà để trường sinh, chứ không phải trường sinh trở thành thần hồn bằng cách tồn tại dưới sự trói buộc của chức vị và hương hỏa, phải vứt bỏ nhục thân, chỉ còn lại linh hồn, giống con người nhưng lại không phải con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận