Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 832: Ngẩng Đầu

Chỉ là hiện tại đạo sĩ vẫn chưa hiểu rõ.
Liền nghe thiếu niên đứng bên bờ sông hỏi hắn.
"Tiên sinh đến từ phương Nam, đi du lịch khắp thiên hạ, ngẫm lại có lẽ tiên sinh đã nghe được không ít chuyện liên quan tới Thư Nhất Phàm nhỉ?"
"Đương nhiên."
Đạo nhân gật đầu với hắn.
Tiểu nữ đồng thì ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu niên, không biết hắn định nói xấu gì Thư mỗ.
"Không biết tiên sinh cảm thấy tuyệt thế kiếm khách kia là người như thế nào?"
"Thư đại hiệp à..."
Tống Du cũng không có quá mức chú trọng biểu cảm của thiếu niên, lúc này, nghe thiếu niên hỏi như vậy, hắn liền suy nghĩ một hồi, sau đó thành thật trả lời.
"Thư Nhất Phàm này có võ nghệ cao cường, tính cách cương trực kiên nghị, là người hào hiệp, hình như từ trước năm ngoái, hắn đã rất có tiếng tăm trên giang hồ, người này vô cùng nổi tiếng, không chỉ bởi vì võ nghệ của hắn, ngẫm lại hắn cũng không phải một đại hiệp tầm thường."
"Đại hiệp..."
Thiếu niên thưởng thức cụm từ này một lượt.
Ngẫm lại những lời này cũng không khác gì tin tức về Thư Nhất Phàm mà hắn nghe được trên giang hồ hay trong lời của thuyết thư tiên sinh, hắn nhất thời cũng không phản bác, mà chỉ đợi một lúc sau, mới lắc đầu nói.
"Thư Nhất Phàm này nổi tiếng là người hiệp nghĩa, chỉ e phần lớn tiếng tăm của hắn đều đến từ cuộc chiến báo thù giữa hắn với Lâm Đức Hải, môn chủ của Hàn Giang Môn, môn phái đệ nhất đại giang hồ ở Triệu Châu chúng ta trước đây, hắn giết chết Lâm Đức Hải nhưng lại tha mạng cả nhà từ nhỏ tới lớn của Lâm Đức Hải nhỉ?"
Giọng điệu của hắn vừa giống mỉa mai vừa giống trêu chọc, cũng có phần nhiều là cảm thán.
"..."
Tống Du lập tức nheo mắt lại, nhìn về phía thiếu niên.
Lời này đã nhắc nhở được hắn.
Thiếu niên nhắc tới điều này, lại kết hợp với biểu cảm của thiếu niên, hắn liền liên kết ra được.
Hắn lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Mặc dù thiếu niên này lưu lạc giang hồ, nhưng khí chất của hắn lại không giống con cái người dân bình thường. Thiếu niên trưởng thành rất sớm, hắn còn liều mạng luyện võ, khi nghe tin về người có võ nghệ mạnh nhất, nổi tiếng nhất trên giang hồ hiện nay, hắn lại không ngưỡng mộ và hướng tới.
Thì ra là như vậy...
Tống Du bỗng nhiên cảm thấy thật kỳ diệu.
Hắn vừa mới tới Triệu Châu, tùy ý chọn một thành nhỏ xa xôi, ai mà ngờ được, một thiếu niên hắn ngẫu nhiên gặp được vậy mà lại là nhi tử của Lâm Đức Hải?
Quả thật có duyên.
Tuyệt vời khó mà miêu tả thành lời.
Tuy nhiên lúc trước Thư Nhất Phàm không có ý định đuổi tận giết tuyệt thiếu niên này, chỉ e cho dù hắn không thay hình đổi dạng, dùng tên thật đứng trước mặt mọi người, Thư Nhất Phàm cũng sẽ không làm khó hắn. Chỉ là hắn đã mai danh ẩn tính, lại lưu lạc đến thành nhỏ Triệu Châu xa xôi này, đương nhiên hắn cũng có điều lo lắng và suy nghĩ khác. Vì vậy, đạo sĩ cũng không vạch trần hắn mà chỉ gật đầu nói.
"Nhưng ta lại cảm thấy, cho dù cuộc chiến báo thù ở Triệu Châu không bị truyền đi, cũng không có tin đồn hắn bỏ qua cho cả nhà từ già tới trẻ của Lâm Đức Hải, với tính cách của Thư Nhất Phàm, hắn vẫn có thể được xưng là đại hiệp."
"Vậy à?"
"Góc nhìn cá nhân."
Tống Du cười nói, sau đó ngừng lại.
"Tuy nhiên, cho dù thế nào, kiếm pháp của Thư Nhất Phàm có thể xưng là tuyệt thế, nếu lời đồn hắn đã nhập đạo là thật, cho dù tuổi tác của hắn có già đi, hắn cũng sẽ không cạn kiệt khí huyết như những người luyện võ bình thường khác. Cho dù hắn có bị cạn kiệt khí huyết, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới vũ lực của hắn. Ngược lại còn có thể tăng lên bất cứ lúc nào, cảm ngộ về kiếm đạo cũng ngày càng thâm sâu, càng ngày càng tài giỏi. Nếu con nối dõi của Lâm Đức Hải muốn đi tìm hắn báo thù, chỉ e là một chuyện rất khó khăn."
"!"
Sắc mặt thiếu niên lập tức cứng lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn đạo sĩ.
Trong mắt hắn hiện lên sự cảnh giác.
Biểu cảm của đạo sĩ vẫn dịu dàng, bình tĩnh như bình thường.
"..."
Thiếu niên cũng không biết hắn đã nhìn ra chưa, hắn bèn im lặng một hồi, sau đó mới nhanh chóng sắp xếp lại lời nói rồi mới chắp tay nói.
"Chuyện trên giang hồ quả thực cách chúng ta rất xa, cũng chỉ nghe chút cho vui mà thôi. Tuy nhiên, ta ngược lại là hẳn là nên cảm tạ tiên sinh đã nhắc nhở, trước đây sau khi luyện võ, ta thường thấy đau lưng, không thể ngủ trọn vẹn một đêm. Hiện tại, ta làm theo lời của tiên sinh, mỗi ngày rút ra chút thời gian tới con sông này bắt hai con cá, mang về nhà nấu chín lên ăn, nhờ vậy, sau khi luyện võ, cơ thể đã phục hồi nhanh hơn trước nhiều."
"Không có gì."
Tống Du khẽ cười nói.
Trong lòng hắn cảm thấy vừa kỳ diệu vừa thú vị.
Lúc trước, trong nghĩa trang ở Hủ Châu, trong lúc vô tình, hắn quả thực cũng đã giúp đỡ Thư Nhất Phàm được ít nhiều. Nhưng không ngờ, bây giờ vẫn là trong lúc vô tính, hắn lại có dính dáng với nhi tử của Lâm Đức Hải, cũng không biết lời khuyên răn hắn thuận miệng nói ra có thể giúp đỡ đối phương phần nào hay không. Tóm lại, hắn làm như vậy chỉ là để báo đáp lại ý tốt của hắn, vốn là điều nên làm, nên cũng không rối rắm nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận