Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 445: Thần Kỳ

Tuy nhiên, binh khí trong tay đám người giang hồ kia ít nhiều gì cũng có dấu vết đã từng sử dụng, không phải mới hoàn toàn, hơn nữa binh khí cũng có vấn đề, nên mới vội vàng muốn bán đi, đương nhiên sẽ được giảm giá không tí.
Lần đi dạo này, người đã đông đúc hơn trước.
Có con người, cũng có yêu quỷ.
Điều buồn cười chính là phần lớn những người lui tới đều là những kỳ nhân không dùng gương mặt thật của mình, rất nhiều người đều đều mặc áo choàng, đội mũ trùm, thứ duy nhất trên người được lộ ra chính là gương mặt cũng được che kín bởi một chiếc mặt nạ quỷ đáng sợ, đóng giả thành dáng vẻ hung thần ác sát, trong khi yêu quỷ chân chính lại gắng sức ra vẻ là con người.
Thật thú vị...
Đạo sĩ cầm theo đèn lồng, hắn không che mặt, sau lưng đeo một chiếc hộp dài bằng nửa người, còn dẫn theo một cô bé vô cùng xinh đẹp, khi đi trên đường đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
"Những đồ vật được bán ở đây trên cơ bản cũng chỉ có mấy loại, hoặc là đồ vật phạm pháp mà có, không phải trộm cắp cướp giật được thì cũng là đồ tham ô, nhận hối lộ. Hoặc là những đồ vật không cho phép hoặc không dễ bán ở trong thành, ví dụ như những đồ vật dính máu của phạm nhân bị tử hình, xử trảm, ví dụ như sách cấm của triều đình, ví dụ như tin tức trong triều."
Ngô nữ hiệp vừa đi, vừa giải thích cho hắn.
"Ngoài ra, còn có những đồ vật liên quan tới yêu ma, đương nhiên cho dù là loại nào cũng đều có hàng giả, hàng thật, phải phân biệt kỹ lưỡng."
Đạo sĩ nghiêm túc lắng nghe, cũng nghiêm túc quan sát.
Suốt chặng đường, hắn không mua gì nhiều, giống như chỉ đến xem điều hiếm lạ.
Nếu mua cũng mua giống nhau.
Hắn mua hai lượng thảo dược trong tay người bán thuốc.
Người bán thuốc nói rằng đây là cỏ nhân vương, bởi vì thảo này chỉ có năm chiếc lá, năm chiếc lá tập hợp thành vòng tròn, hoa văn phía trên vòng tròn giống như mặt người. Chỗ loại cỏ này mọc, không loại cỏ nào khác có thể mọc được, sau khi hái xuống, nhiều ngày vẫn không khô héo. Người bán thuốc nói rằng, cỏ này sống nhờ hấp thụ tất cả linh lực của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt hội tụ xung quanh, dùng nó để luyện đan sắc thuốc, có thể khiến cho cơ thể cường tráng, gương mặt không già, bách tà bất xâm.
Thực ra, chính hắn cũng không biết điều này.
Hắn chỉ là cảm thấy cỏ này thật thần kỳ, bèn hái xuống, bán cho người biết xem hàng. Thấy Tống Du hỏi mình, hắn mới kể ra.
Thật ra cỏ này tên là cỏ quỷ diện, chỉ mọc ở nơi có số lượng lớn âm hồn dã quỷ thường xuyên lui tới, nhân gian bình thường không có thổ nhưỡng phù hợp để chúng sinh trưởng. Nghe đồn, ở phương Bắc có tuyệt thế Quỷ Vương, hắn đã biến người khắp cả tòa thành trở thành quỷ, lúc ấy, dưới ảnh hưởng của quỷ khí, âm khí, cây cối ở mấy chục dặm xung quanh đều khô héo, sau đó mọc ra cỏ này.
Trường Kinh thái bình như vậy, cỏ quỷ diện ở đâu ra?
Tống Du vốn chỉ muốn thỏa tính tò mò, mới hỏi thăm cỏ này ở đâu, chỉ là người bán thuốc nào chịu tiết lộ.
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp, dụ dỗ của nữ hiệp, đạo sĩ cũng nói rõ ngọn nguồn, người bán thuốc mới đồng ý nói với đạo sĩ nếu hắn mua thì sẽ nói cho hắn biết. Cuối cùng đạo sĩ chỉ đành bỏ tiền ra mua, người bán cũng chỉ nói ra một phương hướng đại khái.
Là Nghiệp Sơn ở Phong Châu, từ Trường Kinh đi về phía nam gần nghìn dặm.
Ở Phong Châu có nhân sâm, trước đây người nọ từng đi hái nhân sâm ở đó, thỉnh thoảng cũng thấy cỏ này.
Điều này khiến đạo sĩ có hơi ngoài ý muốn.
Nếu là gần nghìn dặm về phía bắc thì còn có thể chấp nhận, bởi vì mặc dù nơi đấy vẫn chưa tới biên giới, nhưng cũng được tính là phương Bắc, nghe nói từ sau khi chiến tranh phương Bắc kết thúc, vườn không nhà trống, giặc cỏ hoành hành, thường có yêu quỷ ẩn hiện.
Phương Nam trước giờ vẫn luôn thái bình, sung túc...
Không biết có điều bí ẩn gì... ...
Lúc rời khỏi chợ Quỷ đã là canh ba.
Ngô nữ hiệp dắt ngựa, đốt đèn lồng, nàng vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn trái ngó phải, sợ giữa đêm lại có ám tiễn lao từ bụi cỏ, hoặc có kẻ xấu bám theo phía sau lưng.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi về lại thôn làng, vẫn không xảy ra chuyện gì cả.
"Thế mà không có việc gì!"
Nữ tử dường như có hơi ngoài ý muốn.
"Nữ hiệp quá cảnh giác."
"Không phải ta cảnh giác, là hôm nay có điều gì đó không đúng."
"Sao vậy?"
"Hôm nay, lúc ở bên trong chợ quỷ, ta phát hiện có mấy ánh mắt nhìn tới nhìn lui ta, con ngựa của ta, người, thứ sau lưng người và cả Tam Hoa nương nương, bọn chúng che giấu rất kỹ nhưng không thể gạt được ta. Tá đoán chắc người giang hồ may mắn còn sống ở núi Bắc Khâm đã truyền tin tới, nói rằng chúng ta đặc biệt."
Ngô nữ hiệp nói xong thì ngừng lại một lát.
"Ta còn nghĩ rằng họ sẽ tới tìm chúng ta, bây giờ ngẫm lại, chắc hẳn tin tức về cái chết thê thảm của những người giang hồ kia cũng được truyền tới, nên những người này mới không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Đạo sĩ nghe vậy, thầm nghĩ cũng đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận