Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1042: Vang Vọng Thiên Địa

Mối quan hệ với Thiên Cung còn tệ hơn.
Và tuyệt đối bọn họ không thể hợp tác cùng thắng lợi.
May mà Tống Du đã có cách riêng của mình.
Lẽ ra hắn phải xuống núi, nên xuống núi mới phải.
Nếu không xuống núi, làm sao hắn có thể nhìn thấy tài nghệ thông thần của thợ điêu khắc gỗ kia, làm sao biết được sức mạnh kỳ diệu của việc kết nối với thiên nhiên, làm sao biết được cách biến từ giả thành thật, khắc gỗ làm sao cho trở nên thật sống động. Nếu không xuống núi, làm sao hắn biết canh tượng trong tranh kia tạo thành một thế giới riêng biệt, ngoại trừ thiên địa ngũ hành mượn thế giới bên ngoài, âm dương tứ thời đều có sự khác biệt.
Ngay cả hồ ly cũng có tài nghệ tương thông với trời...
Năm đó ở ở Hòa Nguyên Hòa Châu, Tống Du từng bày ra pháp trận âm dương tứ thời để ngăn cách con suối nơi Tuyết Nguyên Yêu Vương ở, hình thành một địa giới độc lập với thế giới bên ngoài, trong trận âm dương không chuyển, bốn giờ không thay đổi, giống như vẽ cho Tuyết Nguyên Yêu Vương một vùng đất nhỏ riêng biệt, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Những lời này được xuất hiện từ Khổng Đãi Chiếu.
Là tạo hóa có được từ Đậu đại sư.
Giờ nhìn lại, đã hai năm trôi qua, đã ngắm qua không biết bao nhiêu cảnh đẹp núi sông, trải qua bao nhiêu tu hành tạo hóa, có lẽ cũng đã có chút tiến bộ.
Tống Du nghĩ hắn sẽ thử thêm một lần nữa.
Hắn sẽ tách Nghiệp Sơn với thế giới bên ngoài, không cho phép phàm nhân, thần tiên hay quỷ dữ xâm nhập. Ngay cả các âm hồn trong Quỷ thành cũng không dễ dàng rời đi. Sau khi hắn rời đi, hắn có thể đảm bảo âm quỷ quỷ thành sẽ không bị ai lợi dụng hay gặp phải tai họa.
Đồng thời đây cũng là việc thúc đẩy việc đàm phán với Thiên Cung.
Nhưng chuyện này phức tạp hơn nhiều so với phong ấn cánh đồng tuyết đơn thuần, âm dương không ngừng, tứ thời bất biến đầy phức tạp, khó khăn hơn rất nhiều.
Có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.
Tống Du cũng không vội.
Đây là một cơ hội để hắn thử nghiệm, là một lần xây dựng, cũng là một lần tu hành, một lần sắp xếp.
"Xoạt..."
Linh lực của tứ thời vẫn bay từ trong tay hắn ra ngoài, từng sợ từng dải ánh sáng, màu sắc không đồng đều, từ gần tới xa, rơi vào bên trong núi rồi biến mất. Chỉ còn lại linh vận vô tận, vô cùng huyền bí.
Âm thanh của tiếng đàn tuyệt vời như đang làm bạn với từng đạo sáng, hòa quyện với nhau.
Trời dần dần chuyển về đêm.
Đạo nhân vẫn ngồi xếp bằng ở bên trong ngọn núi đài cao lung linh rực rỡ, đầy xa hoa.
Những linh hồn ma đã trở về.
Trận chiến kinh thiên ngày đó, bọn chúng chỉ có thể ở phía xa xa quan sát. Đại yêu cắt đứt dòng sông, hóa núi hoang thành đại trạch, long móng trỗi dậy giữa đại trạch và làn sương mù. Bạch Tê và cự nhân có thể so tài với núi cao, còn có cự thần kim giáp và cự nhân địa mạch từ trên trời giáng xuống giao chiến, núi lở đất nứt, sắc trời thay đổi, nhật nguyệt đổi thay, khiến cho bọn họ nhớ tới những câu chuyện thần thoại xưa được miêu tả vô cùng súc tích.
Họ đã nghĩ rằng rằng đó chỉ là tưởng tượng của người xưa...
Câu nói của Kim Giáp Cự Thần kia vang lên trong tai bọn họ, đạo nhân đáp lại cũng là vang vọng thiên địa, không chút nghi ngờ, đều thật sự làm bọn họ rung động.
Xa xa có thể thấy được, cự thần ngã xuống đất, thần hồn bị tan biến.
Nước lụt rút đi, bầu trời lại sáng sủa như trước.
Đông đảo âm hồn tiểu quỷ tuy nhìn thấy rõ nhưng cũng có chỗ mờ ảo, bọn chúng chỉ mơ hồ suy đoán là một bên ủng hộ bọn họ đã chiến thắng, đánh thắng đại yêu, đánh bại thần linh, chỉ là trong lòng họ lúc này có phần sợ hãi nên cũng không dám tùy tiện tới gần.
Cho đến khi nghe được mệnh lệnh của Tiên sư.
Trước mặt mọi người nhiều âm hồn tiểu quỷ mang theo nỗi sợ hãi, tâm trạng thấp thỏm đi trở về Nghiệp Sơn, mặt đất đã sớm thay đổi hình dạng, chỉ có Nghiệp Sơn rõ ràng đã sụp đổ kia xem ra vẫn như cũ.
Bọn quỷ trở lại Nghiệp Sơn, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong núi không có quỷ hỏa, cũng không có gian phòng, một bóng tối trống rỗng, chỉ có tên đạo nhân kia ngồi xếp bằng bất động trên đài cao, vô số lưu quang xuyên qua trên người, chiếu rọi ra khuôn mặt thân hình của hắn. Đại yêu tựa như chưa từng động được hắn, cự thần hạ giới cũng không dám làm hắn có thương tổn, thân mang thần quang, sáng tối đan xen, trong lúc nhất thời tựa như thần linh thuộc về bọn họ.
Tiếng đàn du dương, tựa như tiên nhạc, xoa dịu một mặt thấp thỏm sợ hãi trong lòng bọn họ.
"Tiên sư..."
Không biết ai quỳ xuống trước, lập tức la lên một mảnh.
Tống Du lần này không trốn tránh, nhưng hắn cũng mở mắt.
"Không cần vậy, đứng lên đi."
"Đa tạ tiên sư... Ta đã..."
Những hồn ma gào thét, khóc lóc
Các hồn ma gào thét trong sự sầu muộn, không thể kìm được nước mắt.
Có lẽ đây là quỷ từ trong Hỏa Ngục đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận