Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 424: Con Hổ Lớn

Hắn đưa xòe tay ra, ngay lập tức trong lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện một nắm vỏ đậu dại, nó đưa cho hai người xem.
"Ta lại tìm thấy cái này!"
Hầu hết các loại cỏ này mọc ra thấp lùn, nở hoa nhỏ và cho quả tương tự như quả đậu, nhưng nhỏ hơn nhiều. Sau khi chín, quả sẽ tròn và thon nhỏ, bẻ làm đôi, cắt một bên, lấy hạt ra, cho vào miệng tự nhiên sẽ có thể thổi ra âm thanh.
Ngươi cũng có thể chỉ cần lấy hạt vào bên trong và thổi chơi bằng ống tre. Người dân ở một số vùng ở Dật Châu gọi thứ đồ chơi có thể thổi được này là "Khiếu Khiếu", đây là một từ điệp tượng hình rất đơn giản và sinh động, và vì loại cỏ này thường sinh trưởng cạnh phân ngựa nên người ta gọi nó là "Khiếu Khiếu phân ngựa".
Trên thực tế, nó không mảy may liên quan gì đến phân ngựa.
Bình thường nếu không có nữ hiệp, Tống Du sẽ chơi cùng Tam Hoa Miêu, nhưng hôm nay có nữ hiệp ở đây, hắn liền giao trọng trách này cho nữ hiệp.
Nữ hiệp đi tới xem xét một chút, nàng chọn ra mấy quả to và chắc nịch và có hình dạng giống quả đậu, còn lại vứt đi.
Giống như khi ở trên núi Bình Châu, bé gái không nỡ bỏ đi, nữ hiệp vừa ném một cái đi, nó không hề tức giận hay khó chịu, chỉ lập tức nhặt lên mà không nói một lời. Cho đến khi nữ hiệp nói với nó rằng loại dẹt lùn này còn chưa trưởng thành, làm thành Khiếu Khiếu cũng không thổi thành tiếng được, thổi lên cũng không phát ra âm thanh lớn, nó mới bất đắc dĩ phải chia tay với chúng, nhưng bướng bỉnh đến mức cầm nó trên tay không chịu vứt nó đi.
Một lúc sau, tiếng còi lại vang lên bên cạnh.
"Woooo..."
Sau khi thổi một lúc, cô bé dường như nghe thấy âm thanh, quay sang đạo nhân và nói:
"Tối ngày hôm qua Tam Hoa Miêu đã nhìn thấy một con hổ khác rất lớn. Có hai con."
"Hả ?"
Ngô nữ hiệp chỉ vừa nhét Khiếu Khiếu phân ngựa vào miệng, sau đó lại lấy ra và quay lại nhìn nó chằm chằm.
"Ở đâu?"
"Ngay đằng kia."
Cô bé chỉ về một hướng.
"Có xa không?"
"Không xa."
"Chính xác có hai con?"
"Hai con, nhiều hơn hai một con nghĩa là ba."
"Tại sao ta lại không nhìn thấy nó?"
"Vào ban đêm người ta bị mù."
"..."
"Có phải nó giống với con hổ mà ta đã thấy ở Trường Kinh trước đây không?"
Đạo nhân bên cạnh hỏi.
"Giống vậy."
"Vậy ta sợ rằng tin tức này là thật rồi. Vậy thì Đậu đại nhân thật sự đã trốn đến núi Bắc Khâm, có lẽ hắn muốn lợi dụng đường núi phức tạp để trốn thoát."
Ngô nữ hiệp nhướng mày nói:
"Được rồi, hắn cũng vất vả quá rồi, ha ha cả ngày lẫn đêm ở Trường Kinh đều có nhiều người ra vào như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng không thể tìm được người."
"Woooo-woo-"
Cô bé tiếp tục thổi lên Khiếu Khiếu phân ngựa.
Nhưng sau khi thổi thổi, lại phát ra một âm thanh có chút nghi hoặc. Ngay sau đó nó nghiêng đầu qua nhìn về phía bụi cỏ ở cách đó không xa, lúc này thanh âm mới khôi phục trôi chảy như bình thường.
Ngô nữ hiệp cũng nhìn sang tầm mắt của nó.
"Ai?"
Trong cỏ yên tĩnh một lúc, sau đó nửa cái đầu lộ ra. Là một nam tử trung niên gầy gò.
Nam nhân chuyển ánh mắt nhìn bé gái, rồi nhìn con ngựa bờm vàng, rồi nhìn sang nữ tử, và cuối cùng khi hắn nhìn thấy vị đạo nhân trẻ tuổi thì nhất thời trợn to hai mắt.
"Tiên sư!"
Nam tử lập tức ôm bọc hành lý chạy ra ngoài.
"Xùy!"
Nữ hiệp rút trường đao ra, cau mày, hơi quay đầu lại, liếc nhìn đạo nhân bên cạnh:
"Hắn hét cái gì thế?"
"Đang gọi ta đấy."
"..."
Ánh mắt Ngô nữ hiệp đảo qua xung quanh trước khi đặt trường đao trở lại.
Nàng nhìn thấy một nam tử trung niên loạng choạng chạy về phía bên này, trên đường có nhiều bụi rậm và cây có gai, giữa thời tiết mùa hè phát triển tươi tốt đến mức cao che khuất tầm nhìn của họ dù cách đó chưa đầy một thước. Thế nhưng nam tử trung niên không quan tâm bụi cây có gai, cũng không để ý liệu trong bụi cỏ có thể có rắn và côn trùng hay không, hắn cứ thế chạy một mạch về phía này.
Không bao lâu sau hắn chạy ngang qua bụi cỏ và đến trước mặt nhóm người bọn họ.
"Tiên sư, cứu ta!"
Nam tử lập tức quỳ lạy tại chỗ, lại được đạo nhân đỡ dậy.
Người này không ai khác chính là đậu đại sư mà hắn đã gặp ở phủ Thái úy.
Ngô nữ hiệp ở bên cạnh cũng đã nhận ra người nọ, thế là chuyển sự chú ý đến bọc hành lý được Đậu đại sư mang theo bên người, tập trung vào hai chiếc hộp dài được bọc trong vải dầu trong đó.
"Đậu đại sư, xin mau đứng lên."
"Đậu đại sư, cứu ta, mạng của ta sắp tận rồi!"
"Tại sao đại sư lại nói ra lời này?"
"Đậu mỗ đang bị người đuổi giết, tính mạng gặp nguy hiểm chỉ trong một sớm một chiều..."
"Đừng nôn nóng."
Đạo nhân cầm túi nước bên cạnh, nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Đại sư, ngươi có muốn uống chút nước không?"
"Đa tạ tiên sư."
Đậu đại sư cầm lấy túi nước, ngửa đầu đổ đầy nước vào miệng. Suốt quá trình hắn luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm đổ dù chỉ một giọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận