Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 421: Thú Vị

"Rất thú vị sao?"
"Không thể xem là thú vị, nhưng nó khác với những khu chợ bình thường khác."
Lúc này hai người đã đi qua con đường mòn được nhắc đến vừa rồi, Ngô nữ hiệp buộc lòng phải quay lại và chỉ vào con đường đó:
"Đi bộ theo con đường thẳng đó. Trên mặt đất có những vết nứt trải dài. Phần rộng nhất cũng lên đến vài dặm, chỗ hẹp nhất cũng phải hai dặm, và phần sâu nhất sâu trải dài xấp xỉ gần mười trượng. Con đường trải dài hàng chục dặm, và ngoại trừ buổi trưa thì không có bất cứ lúc nào có ánh sáng mặt trời."
"Nó được hình thành một cách tự nhiên phải không?"
"Người ta kể rằng vào những năm cuối của triều đại trước, có những con yêu ma gây hỗn loạn khắp nơi trong thiên hạ, sau đó có những vị thần linh hạ giới, dẫn đến có quá nhiều Thần tiên và yêu ma đấu pháp ở đây, sau đó đất đai bị chia cắt đã tạo ra những vết nứt này."
"Thật kỳ diệu."
"Ta cũng không biết chuyện đó có đúng hay không. Ngươi đã từng nghe nói về nó chưa?"
"Chưa từng nghe qua."
"Ngươi chưa nghe nói về chuyện này cũng phải thôi. Phần lớn chỉ là những lời đồn đãi. Có thể là địa long xoay mình tạo thành cũng nên."
Ngô nữ hiệp nói.
"Bởi vì những vết nứt nằm ngoài thành Trường Kinh, nên dần dần có người dân bắt đầu mua bán mờ ám ở đây. Ban đầu, chỉ có một số kẻ liều mạng và một số kẻ mờ ám không thể lộ mặt trước ánh sáng đến đây. Dần dần, công việc kinh doanh ngày càng lớn hơn. Bây giờ có rất nhiều người gan lớn tụ tập kinh doanh ở đây. Những người bình thường tò mò đôi khi cũng tìm đến tham gia cuộc vui. Nó được gọi là chợ ma. Ta còn nghe nói rằng đôi khi thực sự có yêu sơn dã quỷ đến đây để mua bán."
"Thì ra là như vậy."
"Còn có một số thứ càng đặc biệt, khi bước vào cũng khá đặc biệt. Đó là những hang đá được đào hai bên đường nối từ những vết nứt trên mặt đất, thường có sương mù. Đồ bán ra đều là những thứ hiếm lạ và kỳ quái, những thứ không thường thấy ở Trường Kinh, thậm chí... ngươi có thể nhìn thấy những thứ không được phép bán trên đường phố bình thường. Nếu ngươi có năng lực, cũng có thể mua một số thông tin bí mật liên quan."
Ngô nữ hiệp nói tiếp:
"Tuy nhiên thường xuyên có người trong quan phủ lẻn vào, cho nên vẫn khó có thể nhìn thấy những thứ bị nghiêm cấm, chẳng hạn như áo giáp, mà nếu có bán thật đi nữa thì chắc chắn nơi này sẽ bị bao vây ngay ngày hôm sau thôi."
"Lúc bình thường quan phủ không chú ý đến sao?"
"Có quản lý, nhưng quản lý chẳng được nhiều. Quan phủ đều như vậy thôi, trong thành quản lý chặt chẽ, nhưng bên ngoài thành lại rất lỏng lẻo."
Ngô nữ hiệp nói thêm:
"Trung bình mỗi lần họp hằng năm sẽ kiểm tra một lần. Quy mô nhỏ hoặc bình thường có tra hay không cũng chẳng quan trọng. Chợ ma hàng trăm năm đã liên luỵ đến quá nhiều ngươi nên đương nhiên sẽ không dễ dàng bị nhổ sạch tận gốc."
"Ta hiểu rồi."
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi được một chặng đường khá đường.
Chợt có tiếng ve sầu ríu rít lao tới gần, ngắt quãng.
Đạo nhân không khỏi cúi đầu nhìn xem. Hắn nhìn thấy mèo Tam Hoa đang vui vẻ bước lại phía hắn với những bước chân xiêu vẹo, còn ngậm một con ve sầu trong miệng. Con ve sầu thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động ngắt quãng, như đang cầu xin sự thương xót, nhưng nó hoàn toàn không thể lay chuyển được trái tim lạnh lùng của mèo Tam Hoa.
Nó vừa bước đến trước mặt đạo nhân, dùng móng vuốt khẩy khẩy ống quần của hắn.
Đạo nhân cúi người xòe tay ra, ngay lập tức nó đặt con ve sầu trên miệng vào lòng bàn tay hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn:
"Ăn ve đi."
"Ta sẽ không ăn nó."
"Con người muốn ăn ve sầu."
Mèo Tam Hoa nhìn chằm chằm vào hắn và hắn nói:
"Có những người trong thành ăn ve sầu bằng cách nướng chúng trên lửa, hay ngươi cũng nướng chúng thử xem."
"Ta không nướng chúng."
"Ta sẽ giúp ngươi nướng."
"Ta xin nhận tấm lòng lòng tốt của Tam Hoa Miêu, vẫn là Tam Hoa Miêu tự ăn một mình đi."
"Ngươi đói bụng."
"Ta không đói."
"Ngươi đi bộ mệt mỏi."
"Ta cũng không mệt."
"..."
Mèo Tam Hoa nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lấy lại con ve sầu từ tay hắn và ăn sạch nó chỉ trong hai hoặc ba lần cắn. Không thể lãng phí thức ăn được.
Sau đó, nó bước những bước nhỏ và lại chạy về phía trước.
"Mèo nhà ngươi thật sự quan tâm ngươi."
"Nó sợ ta chết đói."
"Thú vị."
Ngô nữ hiệp không khỏi mỉm cười. Nàng phải thừa nhận khung cảnh ấm áp này thật sự ảnh hưởng đến những người xung quanh hắn.
Lúc này sáng sớm dần dần chuyển sang giữa trưa, tuy trời hôm nay nhiều mây mù và không có nắng gắt nhưng vẫn có chút oi bức.
Ngoài cái nóng oi bức, thỉnh thoảng còn có những cơn gió mát thổi qua, mỗi cơn gió đều mang đến cảm giác mát lạnh lạ thường. Cùng với đó là những chấm hoa mùa hè nằm dọc theo hai bên lối đi, chúng không mềm mại đáng yêu như hoa mùa xuân nhưng lại có vẻ rực rỡ riêng, đi đôi với tiếng ve sầu bay đến từ bốn phương tám hướng, dường như giống với mỗi mùa hè trong ký ức của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận