Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 52: Pháp Sư Quảng Hoành

Họ không bao giờ nghĩ rằng vị cao tăng này lại là người như vậy.
Nhưng điều gây kinh hãi nhất vẫn là cái chết của vị cao tăng. Họ đã từng thấy năng lực của Pháp Sư Quảng Hoành trước đây, chẳng hạn như biến giấy thành binh, nửa đêm báo mộng, còn có hộ pháp Dạ Xoa, cộng thêm các loại thuật pháp thần thông, cho dù nói ông ta là Bồ Tát sống thì họ cũng tin. Nhưng bây giờ họ đã hiểu được ý nghĩa của câu nói người giỏi có người giỏi hơn núi cao còn có núi cao hơn.
Tri châu của Dật Châu tên Du Kiên Bạch, hắn là người đứng thứ hai trong danh sách Bảng nhãn năm thứ hai ở Trường Nguyên và cũng là người luôn khát khao được trường sinh như thần phật, nhưng hắn rất ít khi tiếp xúc với Pháp Sư Quảng Hoành.
Không phải hắn sớm biết có ngày hôm nay, cũng không phải hắn biết kẻ nọ mưu toan bất chính, mà thật ra Du Tri Châu là người kén chọn, tầm nhìn rất cao, nghe nói những quý nhân khác trong thành mà hắn tiếp xúc đều liên quan đến giao dịch tiền tài, cho nên khó mà đặt hắn với vị cao nhân chân chính trong suy nghĩ của hắn như Pháp Sư Quảng Hoành cùng một chỗ.
Loại người như ông ta đến bản thân còn không thể tu tâm thành Phật thì làm sao có thể dẫn dắt hắn đi vào con đường trường sinh được chứ?
Cách đây một thời gian, hắn nghe Tri huyện Dật Đô kể lại những chi tiết trong vụ án của Pháp Sư Quảng Hoành nên bắt đầu nảy sinh hứng thú với vị tiên sinh tại hẻm Điềm Thủy, sau đó lại gọi vị bộ đầu phụ trách vụ án này đến để hỏi tỉ mỉ cặn kẽ những chuyện có liên quan đến vị tiên sinh nọ. Hắn cảm thấy mặc dù tiểu tiên sinh này khác với hình ảnh một tiên nhân hoàn toàn thờ ơ với khói lửa nhân gian trong trí tưởng tượng của mình, nhưng cũng là một cao nhân hiếm có trên thế gian. Ít nhất là vượt xa Pháp Sư Quảng Hoành.
Vậy là nảy sinh ý định viếng thăm làm quen.
Đối với người mà mình khao khát và ngưỡng mộ, dù là cao nhân tu luyện, hay là cao thủ âm luật, bậc thầy hội họa, đương nhiên hắn đều phải hạ mình đến cửa thăm hỏi và không được lợi dụng địa vị của mình.
Hắn cũng nghe nói tiểu tiên sinh thích yên tĩnh, thông tin này thật sự làm hắn bối rối rất lâu.
Cuối cùng hắn biết được tiên sinh thường xuyên đến tiểu lâu ở thành Bắc nghe sách, gần đây lại thường đến bên ngoài nhà Dương Công nghe đàn, cuối cùng Du Tri châu cũng tìm được một cơ hội làm quen...
Hắn hiếm khi đi tiểu lâu nghe sách, nhưng nghe đàn vốn là một thú vui tao nhã, dù bận rộn với công vụ nhưng hắn vẫn thường xuyên mời những người bạn chí cốt đến phủ đánh đàn làm thú vui. Dương Cẩm Thanh được ca tụng như một bậc thầy nhã nhạc nổi danh ở Dật Châu, đương nhiên Tri châu đã từng đến thăm hỏi người nọ, cả hai cũng xem như có chút giao tình nên hắn có thể bắt đầu ra tay từ đây.
Thậm chí Du Tri châu cũng đã nghĩ tới chuyện nếu sau khi gặp mặt hắn cảm thấy tiên sinh kia đúng như những gì La Bộ Đầu đã miêu tả, hắn có thể tiện dịp mà mời người nọ đến làm khách nhà Dương Cẩm Thanh, giới thiệu hắn với Dương Cẩm Thanh, cũng coi như giúp hắn đạt thành tâm nguyện.
"Chuẩn bị ngựa."
"Đại nhân, ngài muốn đi đâu?"
"Tùng Lư."
"Vâng."
Du Tri châu bước ra ngoài ngắm nhìn bầu trời, mang theo tâm trạng thỏa mãn ngồi lên ngựa vui vẻ rời đi. ...
Hôm nay là một ngày nhiều mây.
"Cuối thu tiết trời trong lành, thích hợp để ra ngoài thăm thú tìm kiếm thú vui."
Tống Du nhìn chằm chằm lên bầu trời, lẩm bẩm.
Bên ngoài trời xanh mây trắng nhưng cũng không quá nắng, tình cờ sao có một đám mây che khuất mặt trời khiến bầu trời trông không hề u ám mà còn mát mẻ, trong xanh sảng khoái.
Thời tiết dạo này chắc sẽ giống như hôm nay. Đây cũng là thời tiết tốt nhất để ra ngoài dạo chơi.
Đúng lúc Tam Hoa Miêu đang vồ lấy đám côn trùng trong sân, nghe thấy tiếng nói của hắn nhưng không nghe rõ nên rất tò mò.
"Ông vừa nói gì vậy?"
"Chúng ta nên rời thành đi dạo một lúc."
Tam Hoa Miêu nghe xong lập tức dừng việc đang làm, quay lại nhìn thẳng vào hắn.
"Đi đâu?"
"Đi viếng thăm những cao nhân danh sĩ ở địa phương."
"Đi đâu?"
"Hôm qua, ta nghe La Bộ Đầu nói ra khỏi thành đi về phía Tây có một huyện gọi là huyện Tư Viễn. Ở Tân Trang huyện Tư Viễn có một ngọn núi Đại Bàng, một vị kỳ nhân đang sinh sống ở đó. Không bằng chúng ta đến viếng thăm hắn nhé?"
"Đi đâu?"
"Ra khỏi thành rồi đi về phía tây."
"Ồ."
Tam Hoa Miêu ngồi ngay ngắn đợi hắn.
Tam Hoa Miêu biết con người không nhanh nhẹn bằng loài mèo, mỗi lúc ra ngoài lại càng rắc rối hơn. Nhưng may mắn Tống Du nói đi là đi ngay.
Tống Du thay một bộ đạo bào giúp hắn đi lại thuận tiện hơn, cũng không mang theo gì nhiều, chỉ mang theo một cái bọc, đi ra ngoài mua một ít lương khô gói lại rồi đi thẳng ra khỏi thành về phía Tây. Bạn đồng hành của hắn cũng chỉ có một con mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận