Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 751: Phương Pháp Nhẹ Nhàng

"Được rồi."
Trần tướng quân phất phất tay, vẻ mặt hờ hững: "Dùng trường thương cắm ở đầu thành."
Bách Lao Điểu lập tức điên cuồng nhào tới.
Có hai viên tướng lĩnh võ nghệ cao cường tự mình đi lên, giống như xách một con gà, kéo nó xuống.
Nhất thời người trong sảnh vẫn không khỏi thổn thức.
Điểu yêu này mặc dù không phải là đại yêu hung mãnh cường hãn gì, lại cực kỳ khó đối phó, lại cực kỳ đáng sợ, thương vong và sợ hãi tạo thành cho tướng giáo trong thành so với những đại yêu hung mãnh cường hãn kia chỉ hơn chứ không kém, mọi người nghĩ hết biện pháp cũng không thể đối phó được. Nhưng làm sao nghĩ đến, vị Tống tiên sinh này mới vừa tới ngày đầu tiên, đã dùng phương pháp nhẹ nhàng như thế bắt được. ...
"Tiên sinh quả thật lợi hại."
Hình Ngũ mở lời nói trước.
"Lúc trước, khi cầm hai lá bùa của tiên sinh đi lên phương Bắc, ta liền biết tiên sinh chính là cao nhân thần tiên tinh thông trừ tà diệt ma."
"Ta chỉ là đọc nhiều sách cổ, biết nhiều pháp thuật mà thôi."
Tống Du cười nói.
"Không phải hiện giờ các vị cũng đã biết rồi à?"
"Lúc này chỉ e người Tái Bắc đã biết Bá Lai một đêm không quay trở về."
Trương quân sư vuốt râu, vẫn gọi Bá Lao là Bá Lai.
"Cũng đã quen biết hơn một năm rồi, theo như chúng ta biết được, phần lớn yêu ma trong quân đội Tái Bắc cũng giống như người Tái Bắc, bọn chúng vừa ngông cuồng vừa hiếu chiến, đều được thảo nguyên nuôi dưỡng, nói chung muộn nhất là ngày mai, nếu bọn chúng không tấn công thành thì chính là muốn khiêu chiến với một mình Tống tiên sinh."
"Không hổ là quân sư."
"Tiên sinh vẫn thản nhiên, bình tĩnh."
Trương quân sư cười nói, sau đó xoay sang phía người trung niên đen gầy.
"Mong hôm nay Doãn tiên sinh hãy lắng nghe thật kỹ xem có thể nghe ra được gì không."
"Hiển nhiên."
"Tống tiên sinh có muốn nghe xem yêu ma trong quân đội Tái Bắc kia có bản lĩnh gì không?"
Tống Du cúi đầu nhìn xuống cái đầu nhỏ bé đang rủ xuống bên chân mình, dường như mèo Tam Hoa lúc nào cũng đều buồn ngủ, mặc dù không biết tại sao nó lại buồn ngủ như vậy, nhưng hắn vẫn nói.
"Nghe cũng được."
"Nên để nơi này lại cho bọn hắn bày binh bố trận đi, mời Tống tiên sinh đi theo ta qua bên này!"
Trương quân sư làm tư thế mời, sau đó rời đi.
Mèo Tam Hoa lắc đầu như bị mộng du.
"Tính cách của người Tái Bắc cương trực, chuộng võ, dũng mãnh thiện chiến, thích khiêu chiến với tướng quân đối phương trước khi trận chiến diễn ra, nếu bọn hắn cảm thấy đối phương yếu hơn, bọn hắn sẽ đánh vô cùng hung mãnh, sử dụng toàn bộ 10 phần sức mạnh, có khi còn dùng cả 12 phần, tính cách quả thực không khác gì thú vật. Nếu như chúng ta bắn tên giết chết dũng sĩ của bọn hắn, trong cơn tức giận, bọn hắn cũng sẽ trở nên vô cùng hung mãnh. Lúc trước, khi Trần tướng quân không có ở đây, khí thế của Đại Yến chúng ta vẫn luôn yếu hơn bọn hắn."
Trương quân sư nói.
"Những yêu ma kia cũng không hề kém cạnh gì bọn hắn, chúng cũng có tính cách giống hệt như loài thú vật, theo ta thấy, có lẽ bọn chúng sẽ tới dưới thành khiêu chiến với Tống tiên sinh."
"Thì ra là vậy!"
"Đúng vậy!"
Trương quân sư trả lời.
"Trần tướng quân chính là nhắm vào tính cách đó của bọn hắn, vì thế lúc còn trẻ tuổi, hắn thường bước lên khiêu chiến, bọn chúng đánh không thắng, lại không dám từ chối, cũng không dám ra vẻ, nên để tiên sinh chiêm ngưỡng khung cảnh đó, thật sự vô cùng thú vị."
"Có thể tưởng tượng được mấy phần."
"Dưới trướng của Hữu Lang Vương thật sự có một Lang Vương, nghe nói hắn ít nhất cũng phải có 200,300 năm đạo hạnh, hung dữ hơn Điểu Yêu rất nhiều, hắn vốn cũng giống như Yêu Vương của thành Chiếu Dạ, được một bộ nào đó của người Tái Bắc tôn làm thần, thường cống nạp dê bò hoặc người phương Nam bị bọn chúng bắt được cho hắn, để tránh cho hắn làm hại người. Chỉ là bản lĩnh của hắn thua kém Yêu Vương thành Chiếu Dạ rất nhiều, thế là hắn bị cảm hoá, đi tới thành Chiếu Dạ..."
"Lang Vương đó vô cùng tàn bạo, cho dù là vị mãnh tướng có võ nghệ cao cường nhất trong quân mặc áo giáp cầm vũ khí cũng không thể so được với hắn."
"Còn lợi hại hơn cả Hùng Yêu."
"Hơn nữa hắn còn có một lá cờ tên là Lang Kỳ, lá cờ vừa vẫy có thể triệu tập ra một bầy sói, nhiều nhất cũng phải mấy trăm con."
"Đám sói này không khác mấy những con sói bình thường khác trên thảo nguyên, chúng chỉ là do pháp thuật biến hoá thành, sói bình thường chỉ cần chém một đao hay bắn một tên là được, còn đám sói này phải chém mấy đao, bắn mấy mũi tên mới có thể chết, sau khi chúng chết đi, đợt sau cũng vẫn nhiều như vậy, mãi cho tới khi mấy vị cao nhân dân gian trong quan đội chúng ta dùng pháp thuật để giết những con sói này, đợt tiếp theo chúng nó mới ít lại."
"Thông thường nếu gặp phải hắn, chúng ta chỉ đành để một vị quân sư am hiểu tế lễ ở trong quân lập đàn thi pháp, mời thần lực của Kim Linh Quan tới giúp đỡ, để đại tướng quân tự mình trấn thủ ở đầu thành, như vậy mới miễn cưỡng đánh lùi được hắn."
Kim Linh Quân là chủ quan của Thiên Cung Đấu Bộ.
Nghe xong, Tống Du cũng không cảm thấy hiếm lạ.
Dù sao mỗi khi đại quân xuất trận đều sẽ tế trời, tế đất, tế thần linh. Tế bái trời đất là hành động bình thường, phàm là một lễ tế lớn đều không thể thiếu tế bái trời đất. Tế thần xếp ở phía sau, nhưng lại rất quan trọng. Hơn nữa, vị thần được tế bái lại là chủ tế của Đấu Bộ thần linh. Đây là một tế lễ long trọng do triều đình tổ chức, thậm chí có khi còn kéo dài cả mấy ngày, hưởng nhiều hương hỏa như vậy, đương nhiên phải phù hộ quân đội không bị yêu tà xâm chiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận