Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 169: Kiếm Khách Trẻ Tuổi 2

Tống Du trong lòng lặp lại câu này, cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc từ câu nói tưởng chừng đơn giản này.
"Ta chỉ có một cơ hội để thắng."
Kiếm khách nói hồi, đã cầm kiếm đứng lên, có vẻ chuẩn bị rời đi, chỉ cuối cùng hỏi Tống Du:
"Tiên sinh là cao nhân, không biết trên thế giới này có tồn tại thứ gọi là luân hồi báo ứng không?"
"Luân hồi báo ứng thế nào cơ?"
"Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo."
"Túc hạ muốn hỏi cái gì?"
"Muốn..."
Kiếm khách quay đầu nhìn về phía bên ngoài bầu trời, nghi ngờ:
"Ta cũng không biết..."
"Tại hạ chưa từng thấy qua luân hồi, tuy nhiên đã thấy báo ứng vài lần, nhưng cũng cảm thấy giống như trùng hợp hơn."
"Vậy là không có rồi."
"Cũng không phải."
"Là thế nào?"
"Hành thiện tích đức tuy không dám nói có kiếp sau phúc báo, nhưng cứ tính là có đi, thế nhưng có liên quan gì đến kiếp này? Dù ngươi chính trực cũng không thể nói mình đại nghĩ, coi như là có đi, e là cũng khó để giúp ngươi hơn người. Nhưng hành thiện có thể khiến cho trong lòng ta vui vẻ, đó là một loại cảm giác vui vẻ hết sức thuần túy, giúp ngươi có cảm giác không thiếu không nợ, tâm ta lặng tự khắc hiểu được ý niệm, vì vậy nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Dù thỉnh thoảng có buồn bực, cũng sẽ tự nhiên biến mất."
Tống Du nhìn chằm chằm hắn nói:
"Túc hạ phải biết, làm ác thì dễ làm thiện thì khó, nội tâm của người làm ác thì thường không mạnh mẽ bằng người làm thiện."
Kiếm khách đứng bất động, từ từ suy tư.
"Đa tạ tiên sinh chỉ giáo."
"Lời này ai cũng có thể nói."
"Kể xong tâm sự, nội tâm ta thanh thản không ít."
Kiếm khách trẻ tuổi chắp tay với hắn:
"Chỉ là chuyện này trong giang hồ quả thực rất bình thường, sợ là tiên sinh nghe xong cũng cảm thấy không thú vị."
"Cũng không phải như vậy."
"Tóm lại, cảm ơn tiên sinh, Thư mỗ phải đi ngay. Bây giờ từ biệt, nếu tiên sinh cảm thấy có duyên với ta, hãy chúc ta sống sót trở về."
"Túc hạ đi thong thả."
Tống Du chỉ nói một câu như vậy.
Tuy nói hắn và Lâm Đức Hải kia không quen biết, nhưng cũng chỉ vừa mới quen kiếm khách trẻ tuổi này, không biết cả hai bên, chẳng qua chỉ là một tên khách nghe, vậy thì hãy chỉ làm một người lắng nghe thôi.
Có từng nghĩ đến đó sẽ là một đại sự giang hồ không?
Có thể tận mắt chứng kiến, cũng đáng để thổn thức.
Kiếm khách cũng không thèm để ý, xách hành lý, bước ra ngưỡng cửa.
Nhưng mới vừa bước ra một bước, hắn lại dừng lại quay đầu, liếc nhìn đống lửa trong nhà, lại nhìn củi trong góc phòng: "Đêm qua tiên sinh đốt lửa là dùng củi lấy trong nhà sao?"
"Vì đã dùng củi nên ta đã thêm vào, túc hạ cứ việc đi đi."
"Cũng tốt!"
Kiếm khách đi tới dưới mái hiên dắt ngựa, cũng không quay đầu:
"Lâm Đức Hải cả đời si mê võ đạo, cũng không lấy vợ, dưới gối chỉ có một con trai, cũng là mang từ bên ngoài về, chuyện này không liên quan tới tiên sinh."
Tống Du sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu.
Đúng là không cần thiết lắm.
Kiếm khách rất nhanh rời đi, chỉ để lại một loạt khúc mắc trong lòng hắn, cùng với phong thái chém quỷ tuyệt thế vào ban đêm.
"Chuyện giang hồ..."
Tống Du lắc đầu nỉ non, cũng không vội rời đi, chỉ lấy ra trong túi một tờ giấy vàng và chu sa, vẽ một lá bùa mới, đổi lá bùa trên cửa nghĩa trang, đợi đến khi mưa ngoài trời đã tạnh, lại nhìn đống củi chỉ còn một chút trong góc nhà, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
"Đạo sĩ ngươi đi đâu?"
"Nhặt chút củi về sưởi ấm."
"Ông đừng đi!"
"Tại sao?"
Tam Hoa Miêu vội vàng chui ra ngoài, ngước đầu đối nói với hắn:
"Vừa rồi là ta dùng củi, giờ ta phải tự thêm!"
Giọng cực kỳ giống hắn vừa nói
"Vậy ngươi đi đi."
Tống Du cười một tiếng, lại ngồi xuống, đẩy cao ngọn lửa chuẩn bị đun nước nóng.
Đợi đến khi cô bé chạy ra ngoài rồi quay về mấy chuyến, bổ sung củi đã đốt tối qua và sáng nay, Tống Du cũng chỉ đun xong nước dùng xong bữa tối, cuối cùng còn dọn dẹp hành lý một phen, chờ Yến nhi đi dò đường trở lại nói cho hắn cảnh thành trì, chòm xóm trước mặt, lúc này mới mang ngựa rời đi.
Hướng đi cũng giống với cậu kiếm khách trẻ tuổi.
Chỉ là một trước một sau, một người bước chân vội vã, mưa phùn trường kiếm người vào mộng, một người không gấp không vội vàng, mang giày chậm rãi ngắm chúng sinh.
Chỉ nghe tiếng chim hót líu lo phía sau nhà, không mang theo một chút tạp âm, vó ngựa đạp ở trên tấm đá xanh vang dội, tiếng vọng mơ hồ loáng thoáng, khiến thế giới sau cơn mưa càng yên tĩnh.
Tính toán thời gian, đã gần đến trung tuần tháng Hai.
Một nửa kì nghỉ xuân. ...
Bên ngoài huyện An Thanh, tại điền trang của nhà họ Phó.
Một ngôi nhà tre nằm sát đồng ruộng, cửa sổ trượt được kéo dài tối đa bằng các cột gỗ giúp gió xuân và cảnh xuân đầy sức sống dễ dàng lùa vào.
Ngoài cửa sổ là ngàn vạn ngọn đồi xếp chồng lên nhau như tranh vẽ.
Một thư sinh uể oải ngồi bên cửa sổ, trên bàn có rất nhiều bút mực, sách vở, nghiên mực không thiếu thứ gì, còn có một cặp giấy nháp bị cái chặn giấy đè xuống, có cái lại nằm bừa bãi trên bàn, tất cả đều được viết đầy những hàng chữ nhỏ. Gió xuân tràn vào khiến mùi mực bay khắp nhà, mùi hương làm lòng người mê hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận