Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 399: Tiên Sư, Xin Tha Mạng

"Tuy nhiên, ta nghĩ đến túc hạ là vì nhất thời tức giận trước cái chết của cha mình, cũng không biết nguyên nhân trong đó, đã lầm tưởng tại hạ đã làm hại cha túc hạ, điều đó có thể tha thứ được nên tại hạ sẽ không lấy mạng túc hạ."
Hắn dừng lại một chút:
"Tuy nhiên, tội chết có thể miễn được, nhưng tội sống thì không thể trốn thoát. Tại hạ nghĩ đi nghĩ lại, ta sẽ cho túc hạ cả đời câm lặng. Ta hy vọng rằng sau khi túc hạ không nghe không nói, sẽ bình tĩnh lại, suy nghĩ tĩnh tâm nhiều hơn, sớm ngày thanh tỉnh lại. Cũng giống như trước đây, nếu sau này túc hạ làm được nhiều việc thiện hơn thì một ngày nào đó có thể sẽ gỡ bỏ được bùa chú."
Nam tử trẻ tuổi tiếp tục mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra, nhưng hắn vốn đã điếc, hoàn toàn không nghe được giọng nói của chính mình, không biết mình có thể nói to hay không, chỉ có thể nói không ngừng, nói hết lời này đến lời khác.
Đánh giá từ nét mặt và hình dạng môi, có thể thấy hắn đang tức giận mắng chửi điều gì đó. Tống Du vừa xua tay, hắn liền ngất đi ngay sau đó.
Lúc này trong phòng còn lại ba người.
Đạo nhân nhìn từng người một trong số họ.
"Bụp bụp!"
Quản gia quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu, rồi lại vẫy tay lia lịa, không nói nên lời.
Đạo nhân nhìn hắn vẫy vẫy tay.
"Tiên sư, xin tha mạng!"
Quản gia lập tức lên tiếng, nghe xong cũng sửng sốt một chút, sau đó mới luôn miệng cầu xin tha thứ:
"Tiên sư xin tha mạng, chuyện này không liên quan gì đến tiểu nhân!"
Đạo nhân chuyển sự chú ý sang hai người còn lại.
"Bụp!"
Họa sĩ cũng quỳ trên mặt đất.
"Tiên sư xin tha mạng cho ta! Tiểu nhân chỉ là một họa sĩ, cách đây không lâu bị người trong giang hồ truy lùng, chỉ có thể trốn ở phủ thái uý mới có thể tránh được một kiếp này, nếu là ra ngoài bị người giang hồ bắt được, tất nhiên sống không bằng chết. Thái úy yêu cầu tiểu nhân vẽ một bức chân dung của tiên sư. Lúc đầu, tiểu nhân từ chối không chịu, nhưng hắn đe dọa tính mạng của ta. Tiểu nhân không còn lựa chọn nào khác mới làm vậy, cầu xin tiên nhân tha mạng cho ta!"
Đạo nhân không nói gì, chỉ nhìn sang quản gia.
"Đúng vậy. Lời hắn nói chính là sự thật..."
Quản gia run rẩy nói.
"Tiên sư xin tha mạng a!"
"Đại sư đừng hoảng sợ, tại hạ cũng không phải là kẻ giết người dễ dàng."
Tống Du bình tĩnh nói:
"Kỹ năng của đại sư thần thông, bị người khác ép buộc và không có ý định làm hại ta. Làm sao tại hạ có thể dám làm tổn thương đại sư?"
"Đa tạ tiên sư."
"Mời đứng dậy nhanh."
"Đa tạ đa tạ..."
Cuối cùng Tống Du cũng nhìn về phía đạo nhân trung niên nọ. Thái độ của hắn rất rõ ràng, xử lí từng người một.
Ánh mắt đạo nhân trung niên chợt lóe lên, nhưng vẫn chào hỏi hắn:
"Bần đạo họ Mục, tên Thọ, đạo hiệu của ta là Bình Khâu Tử. Ta từng học Đạo tại Chân Ngôn Quan trên núi Lộc Minh. Không biết đạo hữu tu luyện ở động phủ tiên sơn nào?"
"Phục Long Quan núi Âm Dương."
"..."
Sắc mặt của đạo nhân trung niên đột nhiên trở nên hưng phấn vô cùng, hắn nhanh chóng cúi đầu thi lễ:
"Hóa ra là tiên sư của Phục Long Quan. Bần đạo có mắt mà không thấy chân nhân. Ta đã đắc tội đến tiên sư, xin tiên sư giáng tội."
"Tại sao túc hạ lại ở đây?"
"Không dối gạt tiên sư, thành thật mà nói lão thái úy có ân cứu mạng với bần đạo. Hôm nay nha nội bị tiên sư trừng phạt nên đã nhờ người mời bần đạo đến đây, định dùng bức tranh làm môi giới để làm bùa chú lên tiên sư."
Đạo nhân trung niên nhắm mắt nói tiếp:
"Để tiên sư biết được phủ thái úy không dễ đối phó mà chủ động đến phá bỏ lời nguyền."
"Không biết túc hạ đã chuẩn bị những gì để đợi ta?"
"Thái úy đã nói với ta rằng sẽ không làm tổn hại đến tánh mạng của tiên sư, nhưng phải để tiên sư chú ý đến, bần đạo dự định thi triển một chút thần chú nho nhỏ để khiến tiên sư phát hiện."
"Túc hạ nói dối."
"..."
Đạo nhân trung niên cúi đầu, trầm mặc một lát, sau đó mới nói đúng sự thật:
"Bần đạo vốn muốn niệm ra lời nguyền chết chóc, khiến tiên sinh bị nó hành hạ, thân thể đầy vết loét. Đến lúc đó ngươi không thể không trở về phủ thái úy để phá bỏ lời nguyền, đổi lấy việc hóa giải lời nguyền."
"Túc hạ cảm thấy ta nên làm gì?"
"Thái úy có có ân cứu mạng với bần đạo. Dù thế nào đi nữa, bần đạo cũng nên tự mình báo đáp. Nhưng nếu ta đã xúc phạm đến tiên sư, đương nhiên sẽ bị tiên sư trừng phạt. Bần đạo sẽ không có một câu oán hận."
"Túc hạ đã là đạo nhân Chân Ngôn Quan của núi Lộc Minh, tại sao không thanh tu trên núi mà xuống núi gây hỗn loạn?"
"Thanh tu trên núi, bần đạo không thể tiếp tục chờ đợi ở trong núi được nữa."
"Chân Ngôn Quan có dạy những thứ chú pháp này sao?"
"Đây là điều mà bần đạo đã học được từ thuật sĩ trong giang hồ sau khi xuống núi "
Bạn cần đăng nhập để bình luận