Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 673: Ánh Sáng

Đạo sĩ tiếp tục bước đi, không ngừng phát ra ánh sáng.
Chỉ đất thành thép!
Trên có thể cự nhân hình thành nên kim loại sáng bóng.
Yêu vương Tuyết Nguyên có yêu binh yêu tướng.
Đạo sĩ cũng chỉ thể chỉ đá thành tướng.
Một con nai to lớn cao ít nhất cũng phải hai trượng lao từ trong tuyết ra ngoài, nó cúi đầu hướng cặp sừng lao về phía bên này.
Mà cự nhân cũng điên cuồng lao ra, nó dẫm lên tuyết khiến mặt đất rung chuyển ầm ầm, nó đặt một tay lên đỉnh đầu của con nai đang chạy tới, nhấn con nai đang còn sống vào trong đất tuyết, tạo thành tiếng kêu rất lớn.
Khí thế của con nai vẫn không hề giảm sút, khi đụng trúng người đá vàng khổng lồ, nó mới lui về sau mấy bước, ngay sau đó một trận tuyết cao mấy trượng bốc lên.
Là hai nguồn lực va chạm vào nhau.
Đây là một cuộc đấu sức về sức mạnh và hình thể.
Con hồ yêu cao hơn một trượng biến thành hình người cuốn theo gió đi từ phía xa tới, cuồng phong binh người đá vàng khổng lồ đang lao nhanh tới phá vỡ, tuyết bay mù mịt.
Lại có một bầy lang yêu tụ tập lại xông tới.
Mặc dù dáng vẻ của kim thạch cự nhân to lớn, trông cũng khá vụng về, nhưng tốc độ của nó không chậm chút nào, cơ thể khổng lồ nhìn chỉ như ảo giác mà thôi. Phía trên mặt tuyết, tiểu yêu dường như mỗi con ra một quyền, cơ thể cự nhân rắn chắc, có lẽ do đám tiểu yêu lao vào trong nước tuyết bị thương nặng không ra được, đạo hạnh của chúng cũng không cao tới vậy, tạo thành những đóa hoa đỏ tươi trong tuyết.
Hàng trăm hàng ngàn tiểu yêu điên cuồng lao tới.
Có con lớn có con nhỏ va vào nhau ở bên trong Tuyết Nguyên tạo thành những tiếng nổ liên tiếp.
Thế nhưng cơ thể của yêu ma cũng vẫn là cơ thể máu thịt, bọn chúng đều là yêu quái do yêu vương Tuyết Nguyên sinh ra. Hàng năm, Thiên Cung Lôi Bộ đều xuống diệt trừ chúng, mặc dù đạo hạnh của chúng không tính là thấp, nhưng cũng không thể gọi là cao, nếu như không có yêu vương Tuyết Nguyên, cho dù có thả chúng ra ngoài nhân gian, phần lớn số chúng đều sẽ không thể chống chọi được với tinh binh tướng mạnh của triều đình, sao có thể đối đầu với kim thạch cự nhân?
Bọn chúng chủ yếu dựa vào số lượng lớn, chỉ có một vài con có thể tới gần Tống Du.
Chỉ thấy đạo sĩ vẫn bước đi không hề dừng lại, gậy trúc vung lên, khi hắn tới gần đám yêu binh phía trước, chúng liền hóa thành tro bụi, yêu tướng thì vẫn còn đang phản kháng, khiến hắn phải tiêu hao chút pháp lực.
"Ầm..."
Mặt đất bỗng nhiên nổi lên cuồng phong.
Gió lạnh trong không trung giống như lưỡi dao, nó không chút trở ngại lướt qua mặt tuyết, đánh vào cơ thể kim thạch cự nhân tạo thành tiếng vang, trên người cự nhân cũng bị chém vô số vết thương, đá trên người nó cũng nứt ra rồi rơi xuống dưới.
Hàn phong xuyên qua cơ thể của kim thạch cự nhân lao về phía Tống Du.
Ánh mắt đạo sĩ nặng nề, gậy trúc ngưng lại.
"Phùng..."
Một luồng ánh sáng nổi lên.
Không nhìn thấy cơn gió đâu nữa, không biết nó đã bị đánh vỡ hay là đã dừng lại, nói tóm lại tiếng kêu leng keng trên cơ thể kim thạch cự nhân cách Tống Du gần nhất cũng biến mất không còn nghe thấy nữa.
Đạo sĩ tiếp tục bước đi.
Bão tuyết ở phía xa xa như lấp bức tường lại, nó thổi về phía này, uy lực tự nhiên của nó khiến người ta hít thở không thông.
Vòi rồng bất chợt hình thành giữa không trung, trông như chiếc cột trụ trời khổng lồ. ...
Lớp băng dâng lên tận trời ở phía xa xa, trống nó giống như chiếc cột chống trời khổng lồ, sau khi chạm tới bầu trời cao chót vọt, nó lại thay đổi phương hướng, ầm ầm lao xuống, nhằm thẳng về phía mặt đất nơi đạo sĩ đang đứng.
Đạo sĩ rủ mắt xuống, bước chân hắn không hề ngừng lại, tay bấm pháp quyết.
"Vù!"
Hỏa long cuốn ngược lên trên, đánh vào lớp băng.
Vụn băng giống như con dao rơi lả tả xuống dưới.
Bão tuyết ở phía xa xa vẫn đang dâng lên.
Mặt đất một mảnh trắng xóa, bầu trời âm u, đất trời tăm tối, đạo sĩ chống cây gậy chậm rãi đi về phía Tây giống như một chấm đen, cô độc như thế.
Kim thạch cự nhân đối đầu với yêu ma khắp bốn phía, chúng đánh nhau tạo thành những tiếng ầm ầm, bên trong mặt tuyết thỉnh thoảng lại nở ra những đóa hoa máu, thỉnh thoảng cũng có cự nhân ngã xuống.
Lớp băng tuyết cuốn lên bầu trời ở khắp nơi.
Có nơi, băng tuyết tập hợp lại thành cột chống trời khổng lồ, có nơi thì biến thành bàn tay khổng lồ vỗ xuống, có nơi thì hóa thành những lưỡi dao bằng băng bay rợp trời.
Hỏa long dâng lên khắp bốn phía va chạm với băng tuyết.
Không hổ là linh vận của đầm nước.
Đây có lẽ chính là pháp thuật Khống Thủy.
Nếu như đất đai là một mảnh bằng phẳng, đầm nước trải rộng, thao tác khống chế của nó sẽ càng dễ dàng và nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng do nó bị Lôi Công thần lực đánh cho suy yếu, khiến mặt đất bằng phẳng biến thành cánh đồng tuyết, biến linh trạch thành dòng sông băng. Mặc dù khi băng tuyết ngưng thành thực thể sẽ kiên cố hơn dòng nước, nhưng việc khống chế nó lại không hề đơn giản chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận