Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 967: Phú Hộ

Lần này, hắn tới đây bài phỏng là để mượn nhờ Đạo giáo chính thống, đọc thần sách thiên cung, đồng thời để trả lại ý tốt đã nhận của đối phương lúc trước, hắn đã được người ta chiêu đãi hai bữa cơm, ở lại tá túc một đêm, cũng nên để lại chút tiền nhang dầu.
Tống Du thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn...
Thị nữ vẫn đang trò chuyện với phú hộ kia.
Hình như còn đang trò chuyện rất vui vẻ.
Mãi cho đến khi thấy Tống Du đang nhìn sang, nàng mới che miệng mỉm cười, chưa tới hai câu đã đuổi được phú hộ nọ rời đi.
Tống Du lại nhìn ra bên ngoài.
Vẫn không ngừng có thôn dân đi lên núi, mọi người dường như tới theo đoàn, hoặc là chen chúc trong miếu thiên lôi, hoặc là tụ tập trò chuyện ở trong sân, lúc dâng hương còn có thể chen chúc nhau, còn khi cầu nguyện thì phải xếp hàng phía trước bồ đoàn.
"Haizz..."
Tống Du lắc đầu, bước ra khỏi chủ điện.
"Tam Hoa nương nương!"
Hắn vừa xoay đầu lại vừa gọi.
Bên trên mái ngói của ngôi miếu lập tức có động tĩnh, một con mèo Tam Hoa chợt xuất hiện ở mép mái ngói, nó cúi đầu xuống nhìn hắn chằm chằm.
"Nói lời từ biệt với Mộc Vân Tử đạo trưởng đi, chúng ta sắp phải đi rồi."
"Ồ!"
Con mèo lập tức nhảy xuống.
Cung điện cao hơn nhà dân bình thường không ít, nó không chút do dự nhảy xuống, thực hiện một tư thế ưu nhã giữa không trung, sau đó ổn định rơi xuống đất, nó quan sát xung quanh một lượt, sau đó chạy về phía Tống Du.
Vãn Giang cô nương thấy vậy cũng cất bước, cúi đầu xuống đi theo hắn, thị nữ cũng thành thực đi theo sau nàng.
Đoàn người tới từ biệt Mộc Vân Tử đạo sĩ.
Rất nhiều bách tính ở trong sân đều lặng lẽ nhìn theo bọn hắn.
"Đa tạ đạo trưởng đã chiêu đãi và cho ở lại, chỉ là tại hạ còn phải xuống phía Nam, tiếp tục đi du lịch nên không thể ở lại lâu được."
"Meo..."
"Đa tạ Mộc Vân Tử đạo trưởng, Vãn Giang vô cùng cảm kích."
"Lão đạo trưởng toạ trấn ở đây, quả thực là phúc của dân chúng huyện Đông Hoà, ngẫm lại có lão đạo trưởng ở đây, trong vòng 10 dặm vuông này, không có yêu quái nào dám tới gần."
Thị nữ cung kính nói.
"Trong cuộc đời này, người nô tỳ kính nể nhất chính là cao nhân đắc đạo bảo đảm bình yên cho cả một vùng giống như lão đạo trưởng đây."
"Ồ, không dám..."
Mộc Vân Tử vội vàng trả lời.
"Lão đạo không có tu vi hay đạo hạnh gì, đều nhờ vào sự linh nghiệm của thiên lôi, nếu như thật sự lợi hại như tiểu nương tử nói thì tốt rồi."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Tống Du, hành lễ với Tống Du.
"Dù sao Tống đạo hữu cũng phải đi tuần du thiên hạ, lão đạo không dám giữ lại, để lão đạo tiễn đạo hữu xuống núi."
"Đa tạ."
Tống Du cũng không để ý tới lời của thị nữ, đáp lễ lại hắn.
Mộc Vân Tử tiễn đám người suốt quãng đường xuống núi, Tống Du bảo hắn dừng bước, hắn mới dừng lại trước cổng sơn môn, nếu không chỉ e hắn ít nhất cũng phải tiễn tới dưới núi, thậm chí còn tiễn tới con đường đối diện ngọn núi.
Khi đi tới con đường ở dưới núi, Tống Du mới nói với thị nữ.
"Ta đã nhận được sự ngưỡng mộ của túc hạ với Chu thiên lôi, lần sau, nếu gặp mặt Chu thiên lôi, ta sẽ chuyển lại vài câu giúp túc hạ."
"Đạo trưởng tha mạng..."
Thị nữ đi theo sau lưng chủ nhân, cười hì hì nói.
"Nô tỳ chỉ là uất nghẹn 10 năm ở kinh thành, ham vui ham nói giỡn mà thôi, không có ý trêu chọc lão đạo sĩ kia, đạo trưởng chớ phô bày kiến thức với ta..."
Con mèo vừa đi vừa xoay đầu lại nhìn chằm chằm bọn hắn, ánh sáng lấp lóe trong mắt, như thể đang xem náo nhiệt.
Tống Du cũng không nói chuyện nữa.
Phía trước có hai người ăn mặc giống như quan viên đang đi lên núi, đó là hai người bụng phệ, không biết do sống an nhàn sung sướng đã lâu nên không leo lên núi nổi, hay là do đang hào hứng trò chuyện, giữa lông mày bọn hắn có mấy phần lo lắng, vừa đi vừa dừng lại trò chuyện.
"Hai vị lão đại nhân kia cũng thật đáng thương, vốn đã cáo lão hồi hương từ lâu, đang trong thời kỳ duy trì tuổi thọ, hưởng thụ niềm vui gia đình, lại chết thê thảm như vậy..."
"Hai vị lão đại nhân ấy đều là quan lớn trong triều đình, khoảng cách xa xôi nhưng lại lần lượt qua đời, thủ pháp cũng tương tự, ta thấy không giống hành vi của yêu quỷ, chỉ e kẻ thù đã tìm tới cửa có đúng không?"
"Nghe nói đầu bọn hắn đều bị vặn xuống, không phải bị chặt, giống như đang sống sờ sờ thì bị vặn xuống, trên người cũng toàn là vết thương lớn, mấy vết thương liên tiếp, không giống đao kiếm làm bị thương mà giống như bị yêu quái cào."
Một quan viên miêu tả sinh động như thật.
"Đây nào phải do người làm chứ? Rõ ràng đã gặp phải yêu quái."
"Thế nhưng những tiên sinh dân gian được mời tới lại nói rằng không nhìn thấy yêu khí."
"Tiên sinh dân gian có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Nếu như là một yêu quái tài giỏi, chỉ một chiếc la bàn, sao có thể nhìn thấy được yêu khí? Dù gì đi nữa, chắc chắn yêu quái đó cũng không chạy nổi."
Viên quan nọ nói.
"Miếu thiên lôi của Vân Tiêu Quan này cũng được xem như linh nghiệm nhất Ngang Châu, quan chủ là đạo trưởng Mộc Vân Tử cũng là một cao nhân có tu vi, ngươi và ta vốn là hảo hữu nên ta mới mượn cớ gọi ngươi tới đây cùng nhau bái tạ thiên lôi, nhân tiện hỏi thăm, xin thiên lôi phù hộ chúng ta, chớ gặp phải yêu tà giống như hai vị lão đại nhân kia, ta thì còn ổn, hiền đệ ngươi vẫn còn trẻ, tiền đồ như gấm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận