Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 219: Chủ Quán

Ngẩng đầu nhìn lên, ông ta thấy một bóng người cao lớn đang lại gần, y phục bay theo gió.
"Chủ quán!"
"Dạ có!"
Chủ quán sửng sốt.
Đó chính là Lý đại nhân khét tiếng một vùng.
"Khách quan dùng gì ạ?"
"Cho ta một bát rượu!"
"Thưa khách quan đây là..."
"Bưng lên là được."
"Dạ vâng."
Chủ quán ở trong thành đã lâu, tuy không phải loại người dễ bị người khác bắt thóp, nhưng ông cũng không muốn đắc tội với tên giang hồ này, nhanh chóng đi lấy rượu.
Đang uống rượu, Lý đại nhân từ phía sau hỏi:
"Chẳng hay có phải có một vị tiên sinh đạo gia sống ở đây?"
" Dạ thưa đúng!"
"Hắn ở phòng nào?"
"Khách quan muốn anh ta là để..."
"Đương nhiên là có việc rồi."
"Khách quan, rượu đã chuẩn bị xong."
Chủ quán đưa rượu cho hắn, nghĩ ngợi một lúc, ông ta nói:
"Mời ngài lên lầu, phòng số 2, lên cầu thang rồi rẽ trái."
"..."
Lý đại nhân cầm lấy chai rượu, vội vã leo lên cầu thang.
Chủ quán nghĩ bụng lần này hắn lại đến thật , đang định đi theo xem có chuyện gì xảy ra thì có người nào đó ngu ngốc đứng giữa cầu thang, tức giận bảo ông ta:
"Đừng có mà lên trên đó, đừng có mà nghe lén, nếu không thì ta đây sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
" Phải... phải... phải..."
Chủ quán chỉ còn cách dừng bước.
Hắn đi lên trên lầu rồi rẽ trái, chính là phòng số 2.
Lý đại nhân đứng trước cửa, ánh mắt lóe lên, do dự hồi lâu mới quyết định gõ cửa, một tay cầm rượu, tay kia giơ lên gõ cửa.
Ngay trước khi bàn tay chạm vào cánh cửa, hắn nghe thấy một tiếng cọt kẹt. Cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Lý đại nhân nhìn lướt qua thì thấy bên trong không có ai, nhưng khi nhìn xuống, ông mới nhận ra thực ra có một cô bé đang đứng trước mặt mình.
Cô bé chỉ mới có mấy tuổi, khá xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn, dịu dàng, sạch sẽ, không một hạt bụi. Cô bé mặc áo ống, màu của áo và váy khác nhau. Cô bé ngẩng đầu nhìn lên, nhìn hắn không chớp mắt, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào, dường như rất nghiêm túc.
"Đây là..."
Lý đại nhân ngây người ra một lúc. Ngay sau đó, một giọng nói từ phía trong truyền ra.
"Xin mời vào."
Đây quả thực là giọng nói của vị đạo sĩ. Sau lời nói ấy, cô bé quay người đi vào.
Lý đại nhân có chút do dự nhưng rồi cũng bước vào theo, suy nghĩ một lúc rồi đóng của phòng lại.
Căn phòng rất đơn giản, có cửa sổ, một cái giường, một cái bàn gỗ không sơn phết, vừa dùng để ăn uống, vừa để viết lách, nhìn rất cũ kỹ, bên cạnh có hai cái ghế dài.
Đạo sĩ đang ngồi trên chiếc ghế dài, cạnh chiếc bàn gỗ. Cô bé đi đến ngồi cạnh vị đạo sĩ. Lý đại nhân cũng cầm rượu đi qua.
Vừa đặt rượu lên bàn, hắn cố gắng nở một nụ cười, liên tục khom người, cúi đầu lạy, giống như đã tập luyện ở nhà trước đó rất nhiều lần.
"Tiên sư, tôn sư, tiểu nhân biết sai, biết sai rồi, xin tiên sư giơ cao đánh khẽ , xin tiên sư giải tiên pháp trên người của tiểu nhân."
Nói xong hắn lập tức giơ tay thề:
"Tiểu nhân xin thề! Tiểu nhân xin thề với Chu Lôi Công! Từ nay về sau, ta nhất định sẽ sửa đổi lỗi lầm, làm nhiều việc thiện. Nếu không, ta sẽ bị sét đánh chết."
Đạo sĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cô bé cũng ngước nhìn hắn.
Chỉ là sự bình tĩnh, chỉ là sự tò mò.
Lý đại nhân lặng người một lúc, vẻ mặt thường ngày của hắn dùng khi đối mặt với tầng lớp quý tộc trong thành bây giờ dường như vô dụng, những gì tập luyện ở nhà dường như cũng đã quên sạch. Đối diện với ánh mắt đầy điềm đạm và bình tĩnh, hắn không biết phải làm sao, hắn ngơ ngác, cảm thấy xấu hổ và bất an. Dần dần hắn hạ cánh tay chửi thề, không dám nhìn vào mắt vị đạo sĩ.
Tim hắn đập thình thịch và chân bắt đầu run rẩy.
"Ngồi đi."
"..."
Lý đại nhân vịn tay vào bàn, từ từ ngồi xuống.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng đạo sĩ:
"Ta còn tưởng rằng hai ngày trước ngươi sẽ đến tìm ta."
Lý đại nhân không dám trả lời.
Quả thực, ngày thứ hai sau khi gặp vị đạo sĩ này, hắn ta phát hiện ra bức tượng Linh Mẫn Đại Tiên do chính mình và mọi người cung phụng đã bị vỡ nát, điện thờ vẫn còn dấu vết bị sét đánh. Lúc ấy hắn biết là có gì không đúng, nhưng hắn cũng không biết mình tìm vị đạo sĩ này sẽ gặp phải kết cục gì, nhất thời cảm thấy do dự, do dự đến tận thời điểm hiện tại.
Khi gặp những tình huống như này, dù đã tập ở nhà vô số lần nhưng hắn vẫn không biết trả lời thế nào, cũng không biết phải nói thế nào để không chọc giận vị đạo sĩ này.
Nhưng hắn nghe thấy giọng nói từ phía trước:
"Còn ba đồng bạc thì tính sao?"
"Tiểu nhân mang rồi, mang rồi..."
Lý đại nhân vội vàng lấy trong túi ra một đồng bạc nhỏ, đặt lên bàn, hoảng sợ nói: "Ba đồng bạc đây ạ, không thừa không thiếu."
Rồi hắn lặng lẽ nhìn vào cái bàn. Nhưng vị đạo sĩ ấy đưa tay ra nhận lấy, thản nhiên đặt vào trong lòng rồi nói:
"Đa tạ."
Hắn ngây người một lúc.
Hắn ta chỉ cho rằng vị đạo sĩ sẽ có phép thần kì nào đó khi xin ba đồng bạc này và một bát rượu, nhưng không biết tại sao anh ta lại đặt nó vào tay mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận